Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1570: Chỉ một kiếm




Đinh đinh đinh đinh.

Rất nhiều hỏa tinh bắn ra trên đỉnh luận kiếm phong.

Ngón tay út, ngón giữa, ngón áp út của tay trái tay phải Lý Tái Lâm đều động, sáu thanh Vô Định Phi Kiếm bố trí thành kiếm mạc tầng tầng lớp lớp trước người ông ta, khiến cho một kiếm mạnh nhất cuối cùng của Tiêu Nhiên khi còn cách ông ta khoảng mười mét đã kiệt lực, khí thế tan hết...

Phốc...

Miệng Tiêu Nhiên phun ra một huyết tiễn, thân hình lảo đảo ngã xuống đất.

Không chỉ kiếm thế bị phá, ông cũng bị kiếm mạc của đối phương truyền đến lực phản chấn, huyền khí rối loạn, đả thương tạng phủ.

Chống thanh Lưu Vân kiếm trên mặt đất, Tiêu Nhiên thở dốc vài tiếng, cố nén máu dồn lên cổ họng: “Ta tài nghệ không bằng người. Ta thua rồi, ngươi ra tay đi.”

Ngón tay Lý Tái Lâm khẽ động, thôi động Vô Định Phi Kiếm kích xạ quay về, mười kiếm hợp một, nhanh chóng rơi vào vỏ kiếm sau lưng: “Ngươi so với Đinh Tam Thạch kia đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn là một kiếm sĩ chân chính. Đáng tiếc, ngươi sinh ra ở Bạch Vân thành, có là giao long cũng khó mà bay lên trời. Ta không giết ngươi, ngươi quay về đi.”

Vị trưởng lão Vô Định Phi Kiếm Tông cũng là một người rất có phong độ.

Khí tức Tiêu Nhiên dần dần ổn định lại: “Đa tạ.”

Ông ta cầm kiếm quay về.

Sắc mặt Thành chủ Bạch Vân thành Sở Vân Tôn trở nên âm trầm, cũng không cao hứng. Lại thua thêm một trận.

Lục Quan Hải đứng dậy: “Vất vả cho Tiêu viện thủ rồi.” “Không dám, ta đánh không thắng, xấu hổ vô cùng.”

Tiêu Nhiên khom mình hành lễ, sắc mặt cảm kích, sau đó ngồi vào chỗ bắt đầu điều tức chữa thương.

Lục Quan Hải hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn vị Trưởng lão danh dự Ngụy Hợp, đang định nói cái gì đó.

Sở Vân Tôn nổi giận nói: “Được rồi, còn chưa đủ mất mặt sao? Đều là một đám phế vật. Trận chiến thứ ba này, để ta tự mình ra tay. Bằng không, đường đường Bạch Vân thành nhưng chỉ sợ sẽ bị loại ngay tại vòng thứ nhất.”

Nói xong, thân hình hắn lóe lên, giống như thuấn di, xuất hiện trên đỉnh luận kiếm phong cách đó ngàn mét.

Lục Quan Hải đành phải áy náy nhìn trưởng lão danh dự Ngụy Hợp.

Ngụy Hợp thu liễm lại vẻ xấu hổ trên mặt.

Trên đỉnh luận kiếm phong.

“Ra chiêu đi.”

Quanh thân Sở Vân Tôn có từng sợi quang huy kiếm ý màu đỏ sậm lưu chuyển, ánh mắt cũng giống như có tia sáng đỏ sậm như sợi tóc đang lưu chuyển, từng bước một bước về phía trước, biểu hiện giống như ma thú khát máu, lộ ra sự quỷ quyệt mà âm trầm.

Một loại uy áp kinh khủng khó mà hình dung lấy Sở Vân Tôn làm trung tâm tràn ngập ra ngoài.

“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội đánh ra một chiêu mà thôi.”

Sở Vân Tôn kiêu căng nói: “Cho nên, ngươi tốt nhất nên mười kiếm tề xuất, để cho ta mở mang một chút kiến thức về Thập Kiếm Xuất, Quỷ Thần Thâu của Vô Định Phi Kiếm. Nếu không, ha ha ha, cả đời này ngươi sẽ không có cơ hội xuất kiếm lần nữa.”

Bên trong ánh mắt Lý Tái Lâm hiện lên sự giận dữ. Hậu bối thật cuồng.

Trên phù thạch Vô Định Phi Kiếm Tông ở đằng xa, tất cả kiếm giả bao gồm Tông chủ Vô Định Phi Kiếm Tông Vân Phi Dương đều không nhịn được, sắc mặt giận dữ.

Bạch Vân thành chẳng qua chỉ là một thành nhỏ ở biên thùy mà thôi.

Đừng nói thế lực võ đạo Đông Đạo Chân Châu, ngay cả có thêm hạn chế, chỉ tính trong thế lực kiếm đạo mà thôi, Bạch Vân thành cũng xếp hạng sau cùng.

Hiện tại, một tiểu Thành chủ danh không chính ngôn không thuận cũng dám nói ra mấy lời cuồng ngôn như thế?

Trên đỉnh luận kiếm phong.

“Sẽ như ngươi mong muốn.”

Sắc mặt Lý Tái Lâm nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thân là một kiếm giả, tố dưỡng cơ bản nhất chính là duy trì nội tâm yên tĩnh khi xuất kiếm.

Mười ngón tay khẽ nhúc nhích.

Trong vỏ kiếm đằng sau bay ra mười thanh Vô Định Phi Kiếm.

Mười kiếm tề xuất.

“Thập Kiếm Vạn Kiếp... Giết.”

Trong tiếng quát khẽ, mười thanh Vô Định Phi Kiếm hóa thành mười đạo kiếm quang, phá không tập sát.

“Ha ha ha...”

Sở Vân Tôn ngửa mặt lên trời cười to, kiếm quang màu đỏ lấp lóe trên hai tay, như sương máu phun ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, huyền khí huyết sắc ngưng tụ thành một thanh kiếm rộng bằng năm ngón tay màu đỏ.

Kiếm vừa dài lại sắc bén.

Giống như lưỡi kiếm Tử Thần phóng ra từ địa ngục. Tay ông ta cầm huyết kiếm, tùy ý chém ra một kiếm.

Kiếm mang màu đỏ thoát kiếm bay vụt ra ngoài, cắt chém không khí, chậm rãi hình thành một luồng kiếm khí.

Xuy xuy xuy!

Gần như trong nháy mắt, mười thanh Vô Định Phi Kiếm bị chém vỡ.

Giống như một cơn gió thổi tan làn khói.

Đồng thời, kiếm mang như chậm mà nhanh, thoáng cái cắt qua cơ thể Lý Tái Lâm.

Tất cả đều giống như điện quang hỏa thạch mà kết thúc.

“A...”

Ánh mắt Lý Tái Lâm lướt qua một sự mờ mịt.

Vừa rồi rõ ràng ông ta đã phản ứng kịp, nhưng vì sao vẫn không tránh được một kiếm này?

Giống như tư duy hiển hiện trong nháy mắt, nhưng hết thảy đều đã được chú định?

“Ha ha ha...”

Sở Vân Tôn cười lớn, thân hình chớp động, trường kiếm đỏ ngòm trong tay lại lướt qua cổ Lý Tái Lâm.

Đầu bay lên.

Máu phun ra như suối ở phần cổ.

Phù phù...

Thi thể không đầu một phân thành hai, sau đó ngã xuống.

Sở Vân Tôn khẽ vươn tay tiếp lấy đầu Lý Tái Lâm, nhe răng cười. Tiếp theo, hắn đánh nổ cái đầu, biến thành một đống huyết vụ.

“Rác rưởi, quá rác rưởi.”

Gương mặt của hắn hiện lên sự thất vọng, chỉ vào đám người Vô Định Phi Kiếm Tông trên phù thạch đằng xa: “Vô Định Phi Kiếm Tông các ngươi... quá yếu.”

Xung quanh xôn xao hẳn lên.

Ai cũng không nghĩ đến, vị Thành chủ không có danh tiếng của Bạch Vân thành, thực lực lại mạnh mẽ đến như vậy.

Một kiếm.

Chỉ một kiếm mà thôi nhưng đã giết chết Tứ trưởng lão Vô Định Phi Kiếm Tông Lý Tái Lâm. Hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Hài cốt Lý Tái Lâm cũng không còn.

Mặc kệ các đại tông môn đến tham gia đại hội luận kiếm hay là cường giả các phương đến quan chiến, nhất thời đều nhìn chằm chằm vị Thành chủ toàn thân bao phủ trong huyết sát kiếm khí đứng trên đỉnh luận kiếm phong, ai nấy đều chấn kinh.

“Kế tiếp.”

Sở Vân Tôn ngoắc ngón tay với đám người Vô Định Phi Kiếm Tông. “Khinh người quá đáng.”

Đại trưởng lão Vô Định Phi Kiếm Tông vươn người đứng dậy: “Tái Lâm nhân từ nương tay không giết Tiêu Nhiên, nhưng Bạch Vân thành chủ lại tàn nhẫn như vậy. Tông chủ, ngài hãy để ta đi giết hắn.”

Sắc mặt Tông chủ ngưng trọng: “Tống trưởng lão cẩn thận. Nếu không địch lại, ngàn vạn lần không thể cậy mạnh.”

“Tông chủ yên tâm.”

Đại trưởng lão Tống Thạc bắn ra.

Cuộc chiến tiếp tục.