Lâm Bắc Thần cười ha hả.
“Ngươi thì tính là gì? Cũng xứng cho ta ra tay?”
Hắn từ trên phù thạch huyền không nhìn xuống Đức Luận: “Thiên Nhân cấp sáu dưới kiếm của ta cũng như chó hoang không chịu nổi một kích. Ngươi không có tư cách để cho ta ra tay. Thân đệ, lên đi.”
Tiêu Bính Cam đang gặm đùi gà nghe xong, vội cất cái đùi gà đang ăn dở, đứng lên nói: “Được.” Hai chân hắn phát lực.
Phù thạch huyền không chấn động một chút.
Tiêu Bính Cam giống như một khối thiên thạch hung hăng đập vào đỉnh luận kiếm phong.
Tuân theo nguyên tắc an toàn “tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không cho phép đối phương có thời gian ngâm xướng” đúc kết ra được từ trong cuộc thí luyện ở tòa thành thất lạc, hắn không hề do dự, trực tiếp lấy ra 98K.
“Tôn tặc, đi chết đi.”
Ngọn lửa phun ra từ 98K.
Vừa lên đã đánh.
Tiêu Bính Cam không hề có chút võ đức nào.
Mi tâm Đức Luận xuất hiện một đóa hoa mai màu đỏ rất đẹp mắt. Sau đó, ông ta ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Tiêu Bính Cam cực kỳ kinh ngạc: “Không nổ sao?”
Đầu Xích Vũ Ma Sơn tộc cứng thật!
Chính diện tiếp nhận Song Thủ Kiếm Ấn, nhưng đầu vẫn không bị nổ tung.
Đám ma quái bên trong Thất Lạc Thành Bảo trúng một thương, đầu sẽ nổ tung mà chết.
Hắn suy nghĩ một chút, lập tức cầm khẩu 98K đến trước người Đức Luận, bắn một phát vào tim của ông ta.
“Hắc hắc, anh ruột nhìn thấy nhất định rất vui mừng, bởi vì ta đã quán triệt yêu cầu của hắn.” Tiêu Bính Cam cảm thấy biểu hiện của mình rất đáng khen.
Nhưng từ xa, Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy khó xử.
Khẩu 98K Tiêu Bính Cam đang cầm là khẩu 98K loại mới.
Sau khi phần cứng điện thoại được thăng cấp, hắn lấy cũ thay mới, đổi thanh 98K ban đầu đi, mua một thanh mới. Điều này cũng chứng tỏ sau khi điện thoại thăng cấp, uy lực của 98K mới cũng mạnh hơn, cộng thêm đạn được chế tạo từ Tiên Thiên Huyền Khí đủ để tạo ra tổn thương trí mạng đối với cường giả cấp Thiên Nhân.
Vấn đề là, đạn, con mẹ nó rất đắt.
Nó không phải đao kiếm mà có thể sử dụng lặp lại.
Thứ đồ chơi đó, bắn một phát là bớt đi một viên.
Tên chó chết Tiêu Bính Cam này đi theo hắn lâu như thế, còn không học được tính cần kiệm của hắn gì cả.
Quay đầu sẽ phạt hắn mười ngày không được phép ăn đùi gà. Lâm Bắc Thần tức giận suy nghĩ.
“Sư phụ...”
Từ Uyển che miệng nhìn Nhan Như Ngọc.
Bên trong ánh mắt đẹp tràn ngập sự chấn kinh.
Thân là sư phụ, gương mặt của Nhan Như Ngọc cũng không che giấu sự kinh sợ.
Trước đó, nàng công nhận tư cách dự thi của Tiêu Bính Cam, Thiến Thiến và Thiên Thiên, chẳng qua nàng cảm thấy thực lực của ba người này mạnh hơn hai đồ đệ của nàng mà thôi.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng lại mạnh hơn rất nhiều.
Nhan Như Ngọc tự hỏi, nếu nàng lên đài so kiếm, cũng chưa chắc có thể cử trọng nhược khinh miểu sát được như thế.
Chỉ có Hồ Mị Nhi vỗ đùi, hưng phấn nói: “Không hổ danh là đệ đệ kết bái với Thần ca ca.” Vỗ đương nhiên là đùi của Lâm Bắc Thần.
Nhất thời, bốn phía luận kiếm phong hoàn toàn yên tĩnh.
Vô số ánh mắt tập trung vào bên trong cuộc chiến.
Ước chừng năm sáu hơi thở, bốn phía mới vang lên tiếng ồn ào không thể ngăn chặn, giống như hải khiếu bộc phát, lũ ống phát tiết.
Hiển nhiên không có ai dự liệu được tiểu mập mạp mi thanh mục tú trắng tinh kia lại mạnh như vậy, hai tay ôm súng đã giết chết một cường giả kiếm đạo, trưởng lão Xích Vũ Ma Sơn tộc.
“Song Thủ Kiếm Ấn này nhất định là Song Thủ Kiếm Ấn của Lâm Bắc Thần trong truyền thuyết.”
“Chẳng lẽ kiếm ấn đó có thể cải thiện được võ học kiếm đạo? Nghe đồn lúc trước, khi Lâm Bắc Thần còn chưa phải Tông sư võ đạo, hắn đã từng dùng kiếm ấn này giết địch.”
“Kiếm kỹ thật đáng sợ.”
“Sai, là Thiên Nhân Kỹ kiếm đạo.”
“Nhất kích tất sát, ha ha, lần này Xích Vũ Ma Sơn tộc gặp khó rồi.”
Trên phù thạch huyền không, có một số người hiểu rõ về Lâm Bắc Thần lập tức nhìn ra được mánh khóe.
Mấy ngày nay, Tiêu Bính Cam và Thiến Thiến không ngừng gây phiền phức cho các thế lực ngoại lai, xem như đã tạo ra được thanh danh, nhưng mọi người vẫn không nghĩ đến tên mập trắng này lại cường hãn đến trình độ như thế.
Đám người Xích Vũ Ma Sơn tộc tự bế ngay tại chỗ.
Mục tiêu của bọn họ vốn chỉ có Lâm Bắc Thần.
Tất cả cường giả Xích Vũ Ma Sơn tộc đều kiên định cho rằng, bên trong chiến đội Văn Hương kiếm phủ, ngoại trừ Lâm Bắc Thần có tính uy hiếp, cũng chỉ có Nhan Như Ngọc là có thực lực có thể chấp nhận được. Ba người còn lại chỉ góp cho đủ số, muốn chiến thắng cũng không khó.
Cho nên, sau khi Đức Luận đăng tràng, ông ta đã trực tiếp khiêu chiến Lâm Bắc Thần.
Sách lược bọn họ chế định chính là không ngừng tiêu hao huyền khí, tinh khí, chiến ý của Lâm Bắc Thần, sau đó phái ra Thiên Nhân đỉnh cấp chân chính trong tộc đánh tan hắn.
Bây giờ xem ra, quá trình này gặp khó rồi.
Sau một phen thương lượng, bọn họ phái ra một vị cường giả Trưởng lão có tốc độ cao trong tộc tên Đức Bội.
“Ha ha, bổn sơn chủ có thể cam đoan trăm phần trăm, Đức Bội trưởng lão có thể thắng được người này.”
“Các ngươi có biết vì sao không?”
“Mặc dù uy lực của Song Thủ Kiếm Ấn vô cùng lớn nhưng lại không có hiệu quả khí cơ khóa chặt, không có chiến kỹ chỉ định. Vì thế, chỉ cần thi triển thân pháp tránh đi là được, sẽ không gặp nguy hiểm. Huống chi tu vi của người kia thoạt nhìn cũng chỉ từ cấp hai đến cấp ba mà thôi. Chiến kỹ cường đại như vậy nhiều nhất cũng chỉ thi triển năm lần là hao hết huyền khí. Đến lúc đó, hắn chính là con heo mập đợi làm thịt.”
Lục sơn chủ Xích Vũ Ma Sơn tộc tự hỏi rồi tự trả lời, vô cùng chắc chắn. “Môn chủ cao kiến.”
Tất cả mọi người đều lớn tiếng lấy lòng.