Song phương vòng giao đấu thứ nhất theo thứ tự chính là chiến đội Bạch Vân thành và chiến đội Vô Định Phi Kiếm Tông.
“Ô hô, chuế tế Hải tộc phải ra tay rồi.”
Lâm Bắc Thần lập tức chú ý đến.
Thực lực lão Đinh quá gà, có khi nào lên đó sẽ bị ngược hay không?
Sự thật chứng minh Lâm Bắc Thần đoán không sai. “Kiếm thuật các hạ thông thần, ta địch không lại.”
Mới giao thủ được ba chiêu, chuế tế Hải tộc không chút do dự lui lại, cũng không quay đầu: “Bội phục, bội phục, ta nhận thua.”
Ông ta còn chưa nói xong, người đã bay thẳng ra ngoài luận kiếm phong.
Tứ trưởng lão Vô Định Phi Kiếm Tông Lý Tái Lâm thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ như vậy...
Thắng?
Ông ta cảm thấy tẻ nhạt vô cùng.
Ông ta nhìn Vô Định Phi Kiếm trước mặt, đột nhiên có suy nghĩ muốn kéo Đinh Tam Thạch đã bay về chỗ ngồi trên phù thạch Bạch Vân thành lại lần nữa, đại chiến ba trăm hiệp.
Trên phù thạch chung quanh, thế lực kiếm đạo dự thi, cường giả từ các nơi đến quan chiến đều bàn tán xôn xao.
Đây là cuộc chiến mở màn của đại hội luận kiếm.
Không phải thí sinh dự thi phải chiến đấu một cách tràn đầy nhiệt huyết, kỹ kinh tứ tọa, khiến đại hội luận kiếm sôi trào lên hay sao?
Bây giờ thì như thế nào?
Ba chiêu đã kết thúc?
Lâm Bắc Thần cũng giống như nằm mộng.
Lão Đinh ngươi mày rậm mắt to... không, lão gia hỏa ngươi chính là tặc mi thử nhãn, quả nhiên vừa ra đã hành động như thế.
Hiện tại, Lâm Bắc Thần không còn cảm thấy kỳ lạ vì sao lão Đinh lại có thể cua được trưởng công chúa Tây Hải Đình Hải tộc, mà còn khiến cho thiên tài Kiếm đạo Lục Quan Hải phải si tình. Phương thức mà lão gia hỏa này sử dụng đúng là ngon.
“Không biết xấu hổ.”
Thành chủ Bạch Vân thành Sở Vân Tôn nhìn Đinh Tam Thạch trốn về, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
Trận chiến này khiến Bạch Vân thành mất hết mặt mũi.
Đinh Tam Thạch bảo nguyên thủ nhất, tinh thần nội liễm, buông thõng mí mắt, cũng không thèm nhìn Sở Vân Tôn, giống như lão tăng đang nhập định.
Sở Vân Tôn hừ lạnh một tiếng, vươn người đứng dậy. Hắn muốn đích thân ra tay.
“Trận chiến này làm phiền Tiêu Nhiên viện thủ ra tay.”
Lục Quan Hải đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Nhiên viện thủ của Phong Kỷ viện chậm rãi đứng dậy: “Tuân mệnh.”
Thân hình ông ta lóe lên, hóa thành một luồng lưu quang từ trên phù thạch lướt xuống, rơi xuống lôi đài luận kiếm phong.
Đối thủ của ông vẫn là Tứ trưởng lão Vô Định Phi Kiếm Tông Lý Tái Lâm.
Dựa theo quy củ của đại hội luận kiếm, cái gọi là đoàn chiến cũng không phải đánh năm trận một đối một.
Khi hai đội chiến đấu trên đỉnh luận kiếm phong, chỉ khi nào đánh bại toàn bộ đội viên của một đội thì mới được xem là hoàn toàn thắng lợi.
Nếu Lý Tái Lâm có thể một người quét ngang toàn bộ năm cường giả kiếm đạo của chiến đội Bạch Vân thành, đồng nghĩa với việc chiến đội Bạch Vân thành bị loại, còn Vô Định Phi Kiếm Tông sẽ tiến vào vòng tiếp theo.
“Phong Kỷ viện Tiêu Nhiên Bạch Vân thành.”
Phong thái Tiêu viện thủ vĩ ngạn, dung mạo anh tuấn. Ông ta chắp tay hành lễ, bề ngoài xem như xuất sắc hơn so với Đinh Tam Thạch: “Lý trưởng lão, xin chỉ giáo.”
“Mời.”
Hai tay Lý Tái Lâm rũ xuống phần hông, năm ngón tay mở ra.
Ngón tay khẽ động.
Mười thanh phi kiếm giống như Khổng Tước khai bình, trong nháy mắt bày ra thành hình “Chú ý.”
Lời nói vang lên.
Ngón út tay trái tay phải đồng thời hơi động một chút.
Vù vù.
Hai thanh phi kiếm phá không mà ra.
Nhanh như thiểm điện.
Trong hư không cắt ra một vết rách khí lãng có thể nhìn thấy bằng mắt trần.
Giống như thiên liệt.
Ánh mắt Tiêu Nhiên lóe lên tinh mang, ngón cái trên vỏ kiếm nhẹ nhàng bắn ra.
Vèo!
Vỏ kiếm phá không bay ra.
Đinh.
Vỏ kiếm và một thanh phi kiếm chạm vào nhau.
Cùng lúc đó, danh kiếm Lưu Vân trong tay Tiêu Nhiên biến thành một vòng bạch mang, nhân kiếm hợp nhất, phá không đâm ra.
Tuyệt học đỉnh cấp Bạch Vân thành, sát chiêu Vân Xuất Tụ Quang Kiếm. Nhất Tuyến Hà Quang Phá Vân Xuất.
Cũng là chiến kỹ mạnh nhất mà Tiêu Nhiên nắm giữ.
Oành.
Trong nháy mắt vỏ kiếm đúng trúng phi kiếm, nó liền nổ tung. Tuy nhiên, phi kiếm cũng bị ngưng trệ giữa không trung.
Gần như trong cùng một lúc, nhân kiếm hợp nhất của Tiêu Nhiên đã trảm xuống một thanh phi kiếm khác.
Mũi kiếm chống đỡ.
Đinh.
Phi kiếm bắn ra trong hư không, bị Lưu Vân kiếm đẩy bay ngược trở về. Tiêu Nhiên thừa nhận áp lực cực lớn.
Huyền khí toàn thân ông ta tăng vọt, dây cột tóc rơi ra, mái tóc dài màu xám đậm bay múa, cơ thể song song với mặt đất, mái tóc song song với cơ thể, Lưu Vân kiếm trong tay đâm ra một luồng khí cung mắt trần có thể thấy được.
Kiếm, chỉ là mũi kiếm.
Cơ thể của ông ta mới là thân kiếm.
Đây là một chiêu mạnh nhất mà Tiêu Nhiên có thể thi triển vào lúc này.
Từ xa, Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh này, biểu hiện khẽ chấn động.
Dựa theo tin tức trước đó, Bạch Vân thành chỉ có một vị cường giả Thiên Nhân cảnh, chính là lão thành chủ đã bị mất tích kia.
Vị Viện thủ Phong Kỷ viện bị rất nhiều đệ tử Bạch Vân thành âm thầm gọi là con chó của Sở Vân Tôn, chỉ nghe theo lệnh của Sở Vân Tôn, đã nhiều lần đàn áp đệ tử Bạch Vân thành phản kháng thế lực võ đạo ngoại lai, ấn tượng cực kém trong mắt đệ tử Bạch Vân thành.
Không nghĩ đến một kiếm này lại chém ra được áo nghĩa đỉnh phong của kiếm đạo Bạch Vân thành.
Đây có thể so với một kích của Thiên Nhân phong hiệu.
Lâm Bắc Thần đột nhiên có cái nhìn mới mẻ về vị viện thủ Phong Kỷ viện.
Một kiếm sĩ Bạch Vân thành có thể tu luyện kiếm đạo đến trình độ như thế tuyệt không ti tiện không chịu nổi như đệ tử bình thường Bạch Vân thành đã nghĩ.
Nhưng đáng tiếc, như thế vẫn còn chưa đủ.
Bởi vì Lý Tái Lâm của Vô Định Phi Kiếm Tông là Thiên Nhân phong hiệu cấp ba.
Thực lực khác biệt quá lớn, tuyệt không phải thiêu đốt khí tinh thần cực cao là có thể bù đắp lại.