“Đại Nhậm, Sấu Hà Lục Thanh.”
Bên trên một phù sơn đằng xa truyền đến giọng nói hơi cứng của Nhân tộc.
Một cường giả trưởng lão của Xích Vũ Ma Sơn tộc đứng dậy mở miệng xin tha.
Người này chỉ có mặt ưng là duy trì đặc điểm của Xích Vũ Ma Sơn tộc, những bộ phận khác đều giống Nhân tộc như đúc, hai tay cũng không có lông vũ, nhưng toàn thân lại lưu chuyển kiếm ý như có như không, thể hiện rõ ràng tu vi cường đại của ông ta, vượt qua cả chiến tướng Xích Vũ.
Mặt Kỳ lão không chút biểu cảm, đưa tay ra đánh một chiêu. Tinh hỏa như chim yến bay về tổ, rơi vào lòng bàn tay của ông.
Đám kiếm giả Xích Vũ Ma Sơn tộc đang rú thảm giống như được đại xá, giãy dụa đứng lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua một trận đại kiếp sinh tử.
“Còn chưa chịu cút trở về.”
Trưởng lão Xích Vũ khẽ quát một tiếng: “Toàn thứ phế vật đáng xấu hổ.” Đương nhiên, những lời này Lâm Bắc Thần nghe không hiểu.
Nhưng rất nhanh hắn đã có thể nghe hiểu.
Bởi vì Xích Vũ trưởng lão nói là ngôn ngữ Nhân tộc. Mặc dù có chút giống với người ngoại quốc nói tiếng Hán, âm tiết nghe lạ nhưng tốt xấu vẫn có thể nghe được: “Linh bối xưng, luân gian phẩn thương, ngã hội... Thỉnh nhi sỏa nê.”
Hồ Mị Nhi lập tức ở bên cạnh phiên dịch lại: “Thần ca ca, lão gia hỏa đó nói, luận kiếm trên đỉnh, ông ta sẽ đích thân giết ngươi.”
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, “nho nhã”, “hiền hòa” tiếp nhận khiêu chiến.
Chút phong ba nhỏ rốt cuộc cũng đã trôi qua.
Lâm Bắc Thần đi theo đám người Nhan Như Ngọc đến chỗ ngồi của Văn Hương kiếm phủ.
Là thế lực lớn tham gia luận kiếm, Văn Hương kiếm phủ chiếm một khối phù thạch hơn ba mươi mét vou6ng, bên trên có bàn đá, ghế đá, vị trí gần với luận kiếm phong, có thể từ trên cao quan chiến xuống.
Không nghĩ đến Kỳ lão lại có lực uy hiếp, ngay cả trưởng lão Xích Vũ Ma Sơn tộc cũng không dám trêu chọc.
Trong lòng Lâm Bắc Thần dâng lên một sự hiếu kỳ.
Rốt cuộc lão gia hỏa này có lai lịch gì?
Cũng không biết ông ta còn nhớ phần thưởng mà ông ta hứa cho hắn hay không? “Nhan tỷ tỷ, đám người đằng sau Kỳ lão có thân phận gì thế?”
Hắn quay sang nhẹ giọng hỏi Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc nhìn hắn một cái, giọng điệu nhu hòa giải thích cụ thể cho hắn biết.
“Vị bên trái là sứ giả liên minh đế quốc Trung Ương, phụ trách công việc tổ chức đại hội luận kiếm lần này. Hai vị trợ thủ sau lưng nàng ấy đến từ đế quốc Chân Long, đều có Thiên Nhân phong hiệu.
“Bên phải là người thủ tháp Thiên Nhân đế quốc Bắc Hải Đàm Tông Nguyên và đệ tử của ông ta, cũng là một trong những người tham gia đại hội luận kiếm lần này.”
“Hai người đứng đằng sau bọn họ nhìn khá lạ mắt, cũng không thấy giới thiệu gì trong nghi thức khai mạc trước đó, nghe nói là thành viên hiệp hội Thiên Nhân đế quốc Đại Càn, hẳn bọn họ đến đây để xem náo nhiệt.”
“Kỳ lão thì sao?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
“Kỳ lão là người chủ trì đại hội luận kiếm lần này, địa vị cao cao tại thượng, tọa trấn luận kiếm phong, duy trì trật tự. Nếu có thế lực kiếm đạo đỉnh cấp nào nhiễu loạn trật tự, ông ấy có thể giết chết ngay tại chỗ. Đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì, ông đều có quyền quyết định cuối cùng.”
Nhan Như Ngọc đáp.
“Ngon như thế sao?”
Lâm Bắc Thần giật mình.
Một người nhưng lại có thể trấn trụ nhiều thế lực kiếm đạo đỉnh cấp như thế, không hổ danh là lão yêu quái điện thoại Tử Thần không thể quét được.
“Ngon là có ý gì?”
Hai mắt Nhan Như Ngọc tràn ngập ánh sáng nhìn Lâm Bắc Thần. “Ầy, chính là... chính là lợi hại đấy.”
Lâm Bắc Thần giải thích.
“Thì ra là thế.”
Nhan Như Ngọc gật đầu nhớ kỹ.
Lâm Bắc Thần thấy nàng vẫn bình thường, cũng không tỏ vẻ gì tức giận, lập tức hiểu ra ngôn ngữ mạng của trái đất đối với những người của thế giới này mà nói vẫn rất thần bí, trong lòng hơi động: “Nhan tỷ tỷ, thế ngươi thấy ta có oách không?”
“Ừm, rất ngon.”
Nhan Như Ngọc gật đầu.
Biểu hiện vừa rồi của Lâm Bắc Thần thật sự rất lợi hại.
Nói thật, vừa nãy Lâm Bắc Thần không nói hai lời đã giúp sư đồ nàng, không tiếc rút kiếm giết địch, khiến Nhan Như Ngọc xúc động rất lớn.
Quan hệ giữa Văn Hương kiếm phủ và Lâm Bắc Thần chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.
Hắn không cần thiết phải giúp đỡ sư đồ nàng như vậy.
Tuy nhiên, hắn chẳng những giúp, mà còn rút kiếm giết chết tên ác đồ kia.
Thiếu niên này, không chỉ tu vi cường hoành mà còn rất có đảm đương.
Bởi vì có sự thay đổi về suy nghĩ, chính Nhan Như Ngọc cũng không phát hiện được thái độ của nàng đối với Lâm Bắc Thần ngày càng ôn hòa hơn.
Lâm Bắc Thần thân kinh bách chiến, trước tiên đã nhận ra sự thay đổi về thái độ của Nhan Như Ngọc.
Thái độ của ngự tỷ mật đào đã trở nên thân thiết hơn. Xem ra, vừa rồi hắn trang bức rất đúng chỗ.
Lâm Bắc Thần nghe xong, mới biết được hắn bỏ lỡ nghi thức khai mạc chính là bỏ lỡ một số tin tức.
Tuy nhiên không quan trọng.
Trên đại hội luận kiếm, hết thảy đều dựa vào kiếm mà nói chuyện.
Kiếm của hắn nhất định rất lợi hại.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần lại di chuyển bốn phía, dò xét cường giả kiếm đạo các phương.
Có người đạo cốt tiên phong, có người khí chất xuất trần, cũng có người mặt mũi dữ tợn...
Còn có một số sinh vật không thể được xem là người, rất kỳ quái.
Sau đó, Lâm Bắc Thần nhìn thấy Đinh lão đầu ở phù đá cỡ nhỏ phía đối diện.
Bây giờ, Chuế tế Hải tộc là Viện thủ Kiếm Tiên Viện Bạch Vân thành, tất nhiên cũng là người đại diện cho địa chủ Bạch Vân thành.
Những người trong chiến đội Bạch Vân thành, Lâm Bắc Thần đều chưa từng gặp qua, nhưng trong đó có hai người có thân phận đặc biệt. Nhìn chân dung huyền văn của bọn họ, Lâm Bắc Thần đã lập tức nhận ra, đây chính là ngụy Thành chủ đương đại Sở Vân Tôn và Thành chủ phu nhân Lục Quan Hải.
Lão Đinh quả nhiên vẫn lựa chọn tình nhân cũ.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó dùng điện thoại chụp lấy một tấm hình.
Ha ha ha ....
Trong lòng Lâm Bắc Thần phát ra nụ cười của nhân vật phản diện.
Lại thu được một nhược điểm.
Đúng lúc này, hắn nghe Cát Vô Ưu lớn tiếng chính thức tuyên bố đại hội luận kiếm bắt đầu.