Kiếm khí xích vũ bắn vào bức tường gió, lập tức biến mất.
Trong cùng một lúc, ngân kiếm trong tay hắn một lần nữa bắn ra.
Kiểm tra trước đó đã cho ra kết quả. Mấy tên kiếm giả Xích Vũ Ma Sơn tộc một tên có thể đánh được cũng không có, cho nên Lâm đại thiếu rất yên tâm.
Gương mặt chiến tướng Xích Vũ Ma Sơn tộc lộ ra vẻ kinh hãi, hai tay chấn động, bên trên lông vũ hiện lên ánh sáng màu đỏ.
Sau đó, hai cánh tay của hắn đã hóa thành hai thanh vũ kiếm màu đỏ. Vũ kiếm khuấy động, vẩy xuống một mảnh kiếm võng màu đỏ. Chiến kỹ kiếm đạo cực kỳ cao minh.
Nhưng mà...
Xùy!
Giống như một miếng mỡ bò bị cắt.
“A...”
Chiến tướng Xích Vũ Ma Sơn tộc kêu thảm, điên cuồng lui lại. Vũ kiếm cánh tay trái của hắn đã bị chém đứt.
Vết cắt bóng loáng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn khó tin nhìn Lâm Bắc Thần.
Sở dĩ Xích Vũ Ma Sơn tộc có thể bài danh phía trên thế lực kiếm đạo đại lục Đông Đạo Chân Châu, chủ yếu nhất là dựa vào vũ kiếm màu đỏ ở hai cánh tay.
Bọn chúng trời sinh bén nhọn, có thể so sánh với kim thiết. Thông qua tu luyện bí pháp hậu thiên, có thể khiến cho xích vũ càng thêm kiên cố và sắc bén. Cộng thêm sử dụng chiến kỹ thiên phú chủng tộc thôi động, lại càng khiến cho lông vụ ngưng tụ thành kiếm.
Xích Vũ Ma Sơn tộc có thể nói sinh ra đã mang trong mình hai thanh kiếm. Mỗi một tộc nhân đều là kiếm khách trời sinh.
Hai tay hóa thành trường kiếm, vì thế bọn họ điều khiển càng thêm linh hoạt, lại dựa vào kiếm khí xích vũ phi kích xuất quỷ nhập thần đả thương đối thủ, khiến người ta khó lòng phòng bị, nhiều kiếm giả nghe tin đã sợ mất mật, giết ra uy danh hiển hách của kiếm sĩ Xích Vũ Ma Sơn tộc.
Nhưng không ai nghĩ đến chính là, Xích Vũ Tí Kiếm danh xưng không thể phá vỡ trong nháy mắt đã bị đứt mất một cánh.
“Là thanh kiếm này...”
Chiến tướng Xích Vũ Ma Sơn tộc bỗng nhiên phản ứng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh phát sinh ở Thất Tinh Tụ Kiếm lâu ba ngày trước. Hắn nhanh chóng nhận ra thiếu niên trước mắt chính là Lâm Bắc Thần, còn kiếm trong tay hắn là thanh kiếm cuối cùng do Thẩm đại sư rèn đúc.
Chủ quan.
Nếu sớm biết là Lâm Bắc Thần, hắn sẽ...
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên sự hối hận.
Nhưng kiếm của Lâm Bắc Thần đã trảm đến trước mặt.
“Mạng của ta xong rồi.”
Chiến tướng Xích Vũ Ma Sơn tộc điên cuồng lui lại, nhưng sắp sửa trốn không thoát một kiếm này.
Thời khắc mấu chốt.
Đinh.
Một đốm lửa từ mũi ngân kiếm bắn ra.
Cổ tay Lâm Bắc Thần chấn động, chỉ cảm thấy một cự lực vọt đến, kiếm của hắn bị ngừng lại, cả người chấn động đến bay ngược về sau.
“Tiểu gia hỏa, đại hội luận kiếm sắp bắt đầu, trước thu tay lại đi.” Âm thanh quen thuộc mơ hồ truyền đến.
Kỳ lão một thân áo gai tóc như tổ chim đang đứng trên một phù thạch cách trăm thước, đang nhìn về phía bên này.
Lâm Bắc Thần cười hắc hắc: “Thì ra là lão nhân gia ngài. Ha ha, lời của ngài vãn bối đương nhiên phải nghe theo rồi. Vậy ta không tiếp tục giảng đạo lý với bọn họ nữa.”
Trường kiếm thu hồi.
Trong lòng hắn thật sự thất kinh.
Lão gia hỏa nói chuyện không tính toán gì hết, thực lực quả nhiên kinh người.
Vừa rồi lấy khoảng cách một trăm mét đánh trúng thanh kiếm, nhưng thiếu chút nữa đã khiến ngân kiếm rời khỏi tay hắn.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Tuy nhiên...
Tại sao Kỳ lão lại xuất hiện ở đây?
Lâm Bắc Thần đưa mắt nhìn, bên cạnh Kỳ lão còn có mấy người, rất quen mặt.
“Bọn họ cũng đến?”
Hắn giật cả mình.
Đứng bên tay trái Kỳ lão chính là vị Chính sứ của sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương.
Thân hình nóng bỏng, khí chất tuyệt diễm, cộng thêm một chiếc mặt nạ kỳ quái bao trùm ngũ quan.
Đứng đằng sau Chính sứ chính là hai Phó sứ cấp Thiên Nhân phong hiệu Quý Vô Song và Lữ Tín. Hai người thu liễm khí tức, giống như hai con Husky đứng bên cạnh Lang vương, rõ ràng rất uy phong nhưng lại có chút gì đó sợ sệt.
Ngoài ra còn có người thủ tháp Thiên Nhân Cát Vô Ưu của đế quốc Bắc Hải.
Hắn đứng đằng sau tay phải Kỳ lão.
Trước Cát Vô Ưu là một nam nhân trung niên gương mặt gầy gò, khí chất nho nhã. Ông ta mặc trang phục gấm vóc tơ vàng, kim quan ngọc trâm, tóc dài dày, mép tóc hoàn mỹ, chất liệu không tầm thường, ánh mắt tĩnh mịch giống như có cố sự.
Là sư phụ của Cát Vô Ưu?
Ngoài ra, còn có quản sự cấp ba hiệp hội Thiên Nhân đế quốc Đại Càn Chu Tuấn Lam, người từng bị Lâm Bắc Thần gạt một vố đau đớn cũng xuất hiện.
Hắn đứng sau lưng nam nhân trung niên đội kim quan ngọc trâm, song song với Cát Vô Ưu.
Phía sau hắn còn có một nữ nhân đeo mặt nạ lục sắc phi phượng, tư thái cao gầy, trước sau lồi lõm, ngực lớn eo nhỏ mông vểnh, tỷ lệ cơ thể có thể nói là hoàn mỹ.
Những người này đứng trên cùng một phù thạch với Kỳ lão. Lúc này, bên tai truyền đến âm thanh gầm thét.
Mười kiếm giả Xích Vũ Ma Sơn tộc nhìn thấy chiến tướng Xích Vũ bị cụt tay, người nào cũng phẫn nộ, hai tay hóa kiếm dày đặc khí lạnh, liều lĩnh xông lên.
Lâm Bắc Thần lập tức mỉm cười.
“Kỳ lão tiền bối, không phải là ta không nể mặt ngươi, là bọn họ dây dưa không ngớt đấy.”
Tay phải hắn cầm ngân kiếm, tay trái vung lên: “Nhan tỷ tỷ, mau lui ra phía sau. Ta muốn giả... à, muốn đại khai sát giới.”
Nhưng sau đó, dị biến đột nhiên xảy ra.
Kiếm giả Xích Vũ Ma Sơn tộc đột nhiên bịch bịch bịch ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Trên đầu gối của bọn họ xuất hiện tia lửa nhỏ. Cơn đau kịch liệt khiến bọn họ đứng không vững, toàn bộ đều quỳ xuống mặt đất. Ánh lửa nhảy vọt kia giống như vật đáng sợ nhất trên thế giới, tạo ra cơn đau nhức kịch liệt, sâu tận xương tủy và linh hồn, khiến diện mạo kiếm giả cấp Thiên Nhân trở nên móp méo.