Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1542: Lý do




Đậu xanh rau má!

Lâm Bắc Thần trong lòng trào dâng sóng to gió lớn.

Lại có thể không cách nào phân rõ được?

Lần trước gặp phải loại tình huống này, chính là khi đối mặt với chủ của Phong Ngữ hành tỉnh Lương Viễn Đạo —— sau này chứng thực người này là Thiên Ngoại Tà Ma Kính Tộc Huyết Ma.

Nhưng Lâm Bắc Thần thực lực đột phá, khi điện thoại nâng cấp, gặp lại Thiên Ngoại Tà Ma cũng không đến mức hoàn toàn không cách nào phân rõ.

Lão nhân áo gai tóc rối này... Lai lịch không đơn giản.

Lâm Bắc Thần hít một hơi lạnh da, trực tiếp liệt lão nhân này vào hàng ngũ sự tồn tại không thể khiêu khích.

Lúc này ——

"Chờ đã."

Lão già tóc rối áo gai trên đài đánh cờ đột nhiên hai tay ôm ngực, thu hồi ánh mắt trên bàn cờ, trong giọng nói mang theo một chút cười trên nỗi đau của người khác, mở miệng nói: "Thẩm Tiểu Ngôn, ngươi còn chưa chuẩn bị kỹ càng... Trước tiên giải quyết phiền phức bên cạnh ngươi, rồi đến đánh cờ cùng lão phu đi."

Thẩm Tiểu Ngôn khẽ giật mình, nói: "Ta đã không còn ràng buộc, cũng không có bất kỳ rối rắm gì..."

Kỳ Lão tóc rối áo gai dùng trúc trượng màu đỏ chỉ vào đám người xung quanh đài đánh cờ, nói: "Bọn hắn không phải rối rắm sao?"

Thẩm Tiểu Ngôn không hiểu.

"Bọn hắn đi cầu ngươi đúc kiếm, đặt kỳ vọng đối với ngươi, đúc hay không đúc cũng phải có một lời giải thích."

Kỳ Lão tóc rối áo gai thu hồi trúc trượng, đem quả hồ lô màu vàng treo trên đầu trượng gỡ xuống, mở nắp ra, một mùi rượu kỳ dị truyền ra, ông ta há miệng hít vào, một luồng rượu màu da cam từ trong miệng hồ lô bị hút ra, ừng ực ừng ực mà uống, làm như bên cạnh không có người.

Thẩm Tiểu Ngôn suy tư ngay tại chỗ.

Đối với mỗi một câu nói của Kỳ Lão, ông ta đều sẽ nghiêm túc suy xét.

Rất lâu sau, dường như lĩnh ngộ được cái gì đó.

Ông ta yên lặng đứng dậy đi tới bên đài đánh cờ.

Ánh mắt của Thẩm Tiểu Ngôn đảo qua mọi người ở đây, chậm rãi nói: "Ta đã nhiều năm không đúc kiếm, tay nghề sớm đã mờ nhạt rồi, chư vị hậu đãi như vậy, khiến cho ta khó yên, đa tạ chư vị nể mặt, hôm nay ta nguyện ý nhả ra, lại mở lò luyện, đúc một thanh kiếm, các ngươi có lý do gì, có thể nói ra, nếu có thể thuyết phục ta, cơ hội đúc kiếm lần này sẽ thuộc về ngươi."

Giọng nói vừa dứt.

Bên trong đại sảnh tửu lâu lập tức như một hòn đá lớn ném vào trong mặt hồ yên tĩnh, trong nháy mắt sóng lớn dâng trào.

"Thẩm đại sư, ta có lý do, ta nói trước..."

"Ta nói trước, lý do của ta rất bức thiết."

"Đều tránh ra hết, ai dám cướp trước mặt ta..."

Đám người có chút điên cuồng, tranh nhau chen lấn, có người mở to mồm muốn nói, ngay lập tức bị người bên cạnh che lại, gắt gao tranh giành, thậm chí bắt đầu rút đao rút kiếm.

Cục diện bắt đầu hỗn loạn.

Lâm Bắc Thần thấy cảnh này, khuôn mặt anh tuấn có xu hướng trở nên dữ tợn. Sự tức giận từ trong lòng.

Càng ngày càng tăng lên.

Cẩu nhật, ai nấy chắc hẳn đều chưa từng chết?

Dám ở trước mặt Mô Thi Cuồng Ma ta mà tranh đoạt trình tự?

Hắn bóp chặt nắm đấm, liền chuẩn bị đánh chết các vị đang ngồi.

"Chư vị, bình tĩnh."

Thẩm Tiểu Ngôn lại như thể sớm đã nhìn quen trường hợp như vậy.

Ông ta vững vàng đứng trên đài đánh cờ, đưa tay chậm rãi trấn áp, nói: "Mọi người không cần phải gấp, mỗi người đều có cơ hội, từng người một nói, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi mọi người nói xong hết tất cả lý do, sau đó đưa ra lựa chọn cuối cùng."

Ông ta vừa nói như vậy, đại sảnh tửu lâu sôi sục hỗn loạn, lập tức dần dần yên tĩnh trở lại.

"Cứ bắt đầu từ bằng hữu bàn bên cạnh này đi."

Thẩm Tiểu Ngôn giơ tay lên chỉ về phía một cái bàn ở phía dưới.

Cái bàn này tám người ngồi cùng chung bốn mặt, nhìn cách ăn mặc có lẽ là chia làm hai nhóm.

Lấy được cơ hội nói đầu tiên, sắc mặt của tám người đều rất ngạc nhiên.

Đã là mỗi người đều có cơ hội nói, Thẩm đại sư phải chờ tất cả mọi người nói xong mới đưa ra quyết định, vậy người nói thứ nhất dường như cũng không có ưu thế gì, ngược lại có chút thiệt thòi.

Tám người nhìn nhau, trong lúc nhất thời, hơi do dự một chút.

Người trung niên bên trái thân mặc bảo giáp da thú hai màu đen trắng, đứng dậy ôm quyền, cất cao giọng nói: "Tại hạ chưởng môn của Đại Càn Tây Lãnh Môn, ngưỡng mộ uy danh của Thẩm đại sư đã lâu, lần này tới Bạch Vân thành là muốn mời Thẩm đại sư đúc cho gia phụ một thanh kiếm, gia phụ ở đế quốc Đại Càn cũng được coi là khá có danh tiếng, nửa năm sau chính là đại thọ một trăm tuổi của người, tại hạ từ nhỏ đã hiếu kính gia phụ, muốn đem kiếm này làm thọ lễ, nguyên liệu khoáng thạch đúc kiếm tại hạ đã chuẩn bị xong rồi, đồng thời nguyện ý bỏ ra 1000 Huyền Thạch tiền thù lao..."

Một hơi nói xong, người trung niên dùng ánh mắt mong đợi, nhìn Thẩm Tiểu Ngôn.

Người sau nghe xong, chậm rãi mỉm cười gật đầu, nói: "Người tiếp theo."

Phản ứng như vậy khiến cho chưởng môn của Tây Lãnh Môn trong lòng trào dâng hi vọng.

Có cửa.

Hắn mừng thầm.

Nhưng Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười.

Tên chưởng môn của Tây Lãnh Môn này không được rồi.

Đại thọ của cha ngươi liên quan cái rằm gì đến Thẩm đại sư chứ?

1000 Huyền Thạch cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.

Muốn dùng cái gọi là lòng hiếu thảo thêm với Huyền thạch, liền có thể làm động lòng một vị Luyện Khí sư lục phẩm, còn âm thầm tỏ vẻ cha mình có danh tiếng ở đế quốc Đại Càn... có tác dụng sao?

Đường đi hẹp rồi nha.

"Thẩm đại sư, ta có một hảo hữu chí giao, là hoàng đế của Ám Trầm Quốc, trước khi chết hắn muốn sờ một chút vào thanh kiếm mới đúc của Thẩm đại sư ngài..."

Lại có người lớn tiếng nói.