Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1541: Kỳ Lão




"Bị mỹ mạo của tiểu sư thúc ngươi hấp dẫn..." Lâm Bắc Thần mở miệng nói.

Nói xong, lại cảm thấy có chút đường đột.

Đây cũng quá cặn bã.

Làm sao mà thuận miệng liền trêu ghẹo rồi chứ?

Doãn San giật mình, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.

Thiến Thiến và Thiên Thiên bên cạnh đối với cảnh tượng như vậy sớm đã quen tay trở nên bình thường rồi—— suy cho cùng thiếu gia là thật sự siêu có mị lực, nữ nhân bình thường không chống đỡ nổi mỹ mạo cùng tài hoa của hắn, đó là chuyện đương nhiên. Về phần Từ Khiêm?

Vị đệ tử của Kiếm Tiên viện này khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội một lần ăn uống thả cửa còn không cần phải trả tiền ở Thất Tinh Tụ Kiếm Lâu, hắn đã hoàn toàn chú tâm vào, còn xuất thần hơn so với bình thường luyện kiếm, lại không chút mảy may chú ý tới sự mập mờ giữa đại sư huynh và tiểu sư thúc ở bên cạnh.

Sau hai mươi hơi thở.

"Leng keng, tải xuống hoàn tất."

"Xin hỏi có muốn lập tức cài đặt hay không."

Giọng nói chan chứa tình cảm của trợ lý giọng nói thông minh Tiểu Cơ vang lên.

"Cài đặt."

Lâm Bắc Thần hạ lệnh.

Đồng thời trong cùng một lúc ——

Hưu!

Tiếng xé gió kình phong kỳ dị vang lên.

Đúc kiếm đại sư Thẩm Tiểu Ngôn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở mắt ra.

Bên trong đôi mắt của ông ta, như thể có hoả tinh đang nhảy nhót.

Bàn tay to lớn màu đen đột nhiên giơ lên, đưa tay chụp một cái. Keng!

Tiếng kim loại giao nhau giống như đánh sắt thép vang lên. Thẩm Tiểu Ngôn chậm rãi giơ bàn tay ra.

Một con cờ màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ta.

"Ngươi đến rồi."

Thẩm Tiểu Ngôn đột nhiên đứng lên, bước nhanh về phía đài đánh cờ ở chính giữa của đại sảnh.

Đây là đài cao mà Thất Tinh Tụ Kiếm Lâu sớm đã chuẩn bị sẵn, phía trên đặt một cái bàn đá, mặt bàn khắc hoạ bàn cờ, đặt hộp cờ, bên trong là quân cờ màu đen và màu trắng, hai bên đông tây của bàn đá đều có một cái ghế đá.

Lúc này, mọi người mới vô cùng khiếp sợ khi phát hiện, không biết lúc nào, phía tây của bàn cờ vốn dĩ không có một bóng người, đã có một lão đầu thân mặc áo gai.

Lão đầu này tóc bạc rối bời giống như tổ chim, trên vai gánh một cái gánh trúc màu đỏ, đầu gánh dùng dây cỏ treo một quả hồ lô bụng lớn màu vàng, cúi đầu ngồi ở ghế đá phía tây, mái tóc rối màu trắng rũ xuống che phủ khuôn mặt, không nhìn thấy rõ dáng vẻ của ông ta như thế nào.

Nhưng Thẩm Tiểu Ngôn nhìn thấy ông ta thì tỏ ra vô cùng kích động.

Cũng không còn có chút cao lãnh như trước đó.

Trong nháy mắt hóa thân thành liếm cẩu.

"Ngươi đã đến rồi, ngươi rốt cuộc đã đến rồi..."

Ông ta đứng ở phía đông bàn đá, đôi mắt lập loè ánh lửa, nhìn chằm chằm vào ông lão tóc rối mặc áo gai.

Tâm trạng kích động, hưng phấn và thấp thỏm kia, giống như xử nữ lần đầu ngồi lên kiệu hoa sắp gả cho người ta.

"Chuẩn bị xong rồi sao?"

Giọng nói của lão đầu tóc rối mặc áo gai lóng ngóng, giống như trong miệng ngậm một khối đá đang nói chuyện, lại giống như là uống nhiều quá đầu lưỡi cứng ngắc nhả chữ không rõ, lộ ra vẻ tùy ý và quái dị.

"Chuẩn bị xong rồi."

Thân hình của Thẩm Tiểu Ngôn có chút run rẩy, nhưng vẫn từng bước một đi đến phía đông của bàn đá, chậm rãi ngồi trên ghế đá, nói: "Chúng ta có thể bắt đầu rồi, ta không có giờ khắc nào là không chuẩn bị, ta đợi một ngày này, đã đợi quá lâu rồi, lần này, ta nhất định có thể qua ải."

Đám người trong đại sảnh của tửu lâu đều hiếu kỳ nhìn ông lão tóc rối áo gai.

Sao ông ta lại tới?

Xuất hiện trên đài đánh cờ lúc nào vậy?

Rốt cuộc là ai?

Thân phận gì, tại sao Thẩm đại sư nhìn thấy ông ta liền trực tiếp kích động thất thái? Rất nhiều người theo bản năng vận chuyển đủ các loại đồng thuật quan sát ông lão tóc rối áo gai, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, không cảm thức được bất cứ giao động Huyền khí nào trên người người này, chỉ giống như một ông lão bình thường.

Ngay cả Phi Hoàng Thiên Nhân của 'Văn Hương Kiếm Phủ' Nhan Như Ngọc cũng khẽ nhíu mày.

Nàng cũng không cách nào cảm thức được bất cứ giao động năng lượng nào của lão nhân.

Nhìn giống như một lão già trên 80 tuổi bình thường.

Nhưng cho dù là kẻ ngốc cũng biết, đó là điều không thể.

"Sư phụ, hắn là ai?"

Hồ Mị Nhi tò mò hỏi.

Nhan Như Ngọc lắc đầu, nói: "Có lẽ là Kỳ Lão trong truyền thuyết."

"Kỳ Lão?"

Từ Uyển mặt cũng lộ ra vẻ hiếu kì.

Khuôn mặt của Nhan Như Ngọc lộ ra vẻ suy tư, nói: "Thẩm đại sư đã nhiều năm không đúc kiếm, có liên quan đến người này, nghe đồn năm đó khi Tô Đại sư danh vọng đang thịnh, thắng được giải đấu đúc kiếm Kim Tưởng của Đông Đạo Chân Châu, danh tiếng nhất thời vô lượng, trở thành khách quý của rất nhiều đế quốc, thế lực võ đạo của Đông Đạo Chân Châu, nhưng sau đó không biết tại sao, sau khi cùng với Kỳ Lão lai lịch thần bí này đánh một bàn cờ, thì không còn có ai có thể mời ông ta xuất thủ đúc kiếm nữa..."

"Ông ta rốt cuộc là có lai lịch gì?"

Hồ Mị Nhi đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.

Nhan Như Ngọc lắc đầu, nói: "Không có ai biết, người này thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, du ngoạn phong trần, ngoại trừ ước hẹn đánh cờ với Thẩm đại sư được rất nhiều người biết đến ra, cũng không có lưu truyền sự tích nào khách, có một số thế lực lớn đã từng điều tra qua về ông ta, nhưng đều không có bất cứ thu hoạch gì."

Cách đó không xa.

Lâm Bắc Thần nhìn lão nhân tóc rối áo gai, trong lòng cũng cực kì chấn kinh.

Bởi vì hắn cũng không phát giác được lão già này, là làm sao mà đột nhiên xuất hiện trên đài đánh cờ.

Thiên Nhân Kỹ đặc thù?

Hay là nói thực lực đã mạnh mẽ đến mức mình không thể nào phát giác được?

Nếu là cái sau, ít nhất cũng phải là Đại Thiên Nhân cấp bảy trở lên, mới có thể làm được.

Trong lòng của Lâm Bắc Thần âm thầm nghiêm nghị.

Hắn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại Tử Thần ra, lại lần nữa mở công năng Quét mã QR, nhắm ngay vào lão nhân tóc rối áo gai, quét tới...

"Tích!"

"Sự tồn tại không cách nào xác định."

"Cảnh cáo: Xin chớ đối địch với sự tồn tại này."

"Cảnh cáo: Xin chớ đối địch với sự tồn tại này."

"Cảnh cáo..."

Ba dấu chấm than lớn màu đỏ tươi, rất có sức xung kích thị giác đánh vào trong con ngươi của Lâm Bắc Thần.