Lâm Bắc Thần nghe xong, suýt chút nữa phun ra một ngụm trà.
Cái này cũng được à?
Hoàng đế của Ám Trầm Quốc thật sự là bạn tốt của ngươi, e là phải đập chết cả nhà ngươi.
Hơn nữa, cái gọi là Ám Trầm Quốc này, không có danh tiếng gì, là một tiểu quốc còn không bằng đế quốc Bắc Hải, ngươi lấy hoàng đế bệ hạ của quý quốc ra, cũng có tác dụng gì chứ.
Sau đó lại có sáu bảy thủ lĩnh của các thế lực võ đạo lần lượt mở miệng, nói ra lý do thỉnh cầu đúc kiếm, cách nói lộn xộn gì cũng có.
Ví dụ như vì tình yêu tươi đẹp theo đuổi nữ nhân yêu mến mà hi vọng có được sự giúp đỡ của Thẩm đại sư...
Ví dụ như muốn vì thê tử sắp sinh của mình xin một thanh kiếm tốt...
Hay ví dụ như sư phụ đã nuôi nấng mình một tiếng yêu thầm bảo kiếm, bây giờ hắn mắc bệnh ung thư hi vọng có thể sờ kiếm do Thẩm đại sư đúc...
Lâm Bắc Thần như thể nhìn thấy được bình luận của độc giả Sa Điêu ở kiếp trước, không biết nên khóc hay cười.
Ai nấy đều là nhân tài.
Quả nhiên ngay cả Kỳ Lão tóc rối áo gai trên đài đánh cờ cũng nhịn không được mà bật cười quái dị, điền cuồng hút loạn một hồi vào miệng hồ lô, mùi rượu nồng nặc liền tràn ngập toàn bộ đại sảnh của tửu lâu.
Nhưng Thẩm Tiểu Ngôn lại lắng nghe rất chân thành.
Mặc kệ lý do có hoang đường cỡ nào, sau khi ông ta nghe xong, đều sẽ lộ ra vẻ mặt mỉm cười gật đầu.
Khiến mỗi một người phát ngôn đều cảm thấy rằng, lý do mà mình nói, hình như đã chạm đến đáy lòng của vị đại sư đúc kiếm này, có hi vọng rất lớn là được lọt vào mắt xanh.
Cuối cùng, sau khi đợi đến người thứ mười lăm nói xong, Thẩm Tiểu Ngôn chậm rãi nói: "Chư vị, trước tiên cứ chờ một chút, lão phu cần phải suy nghĩ thật kỹ về lý do của mười lăm vị bằng hữu vừa rồi, mọi người xin an tâm chớ vội, nghỉ ngơi một lát, chúng ta lại tiếp tục."
Nói xong, ông ta quay người trở lại trước bàn đá đánh cờ, ngồi vào ghế đá, nhắm mắt trầm tư.
Đám người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, mười mấy tiểu nhị của quán bưng thịt rượu, qua lại trong đại đường, bắt đầu bưng rượu và thức ăn lên cho mỗi bàn.
"Chúng ta không có gọi mà."
Có người kinh ngạc nói.
"Ha ha, vị đại gia này, là Thẩm đại sư xuất thủ mời khách, thêm rượu thêm đồ ăn cho mỗi một vị hảo bằng hữu đang ngồi, người đến đều là khách, xin đừng khách khí..." Đại chưởng quỹ của tửu lâu bước ra giải thích.
Mọi người nhất thời vui mừng khôn xiết, cảm giác có được thể diện.
"Đa tạ Thẩm đại sư."
"Cảm ơn Thẩm đại sư."
"Ha ha, được Thẩm đại sư mời uống rượu một lần, vốn liếng khoác lác cả đời này đều có rồi."
"Đúng vậy, có thể khoác lác cả đời rồi."
Rất nhiều người lớn tiếng nói.
Chỉ sợ thanh âm này không truyền được tới lỗ tai của Thẩm đại sư.
"Ta khinh."
Lâm Bắc Thần khinh thường nói: "Một đám liếm cẩu, liếm thật là khó coi."
Nói xong, hắn cũng lớn tiếng nói: "Thẩm đại sư không hổ là khuôn mẫu của thế hệ trẻ ta, không hổ là người đúc khí đệ nhất đế quốc Bắc Hải ta, không hổ là người xuất chúng của nhân tộc, lòng dạ khí phách như vậy, khiến người ta bội phục, ha ha ha, rượu mà Thẩm đại sư mời là ngon nhất, đồ ăn mà Thẩm đại sư mời ngon nhất..."
Vô số ánh mắt đều tập trung trên người Lâm Bắc Thần.
Cmn.
Tên giết chóc máu lạnh Mô Thí Cuồng Ma này, lại có thể không có tiết tháo, không biết xấu hổ như vậy?
Loại lời trái với lương tâm này cũng nói ra được à?
Cái này không phù hợp với thiết lập nhân vật của ngươi.
"Ngươi... Ngươi là Lâm Bắc Thần?"
Một giọng nữ kinh ngạc vang lên.
Đám người theo tiếng nhìn lại.
Là tiểu sư muội Hồ Mị Nhi của 'Văn Hương Kiếm Phủ'.
Chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, một tay đè chặt chuôi kiếm, một dáng vẻ giống như 'cuối cùng đã tìm được ngươi rồi’.
"Không sai, chính là bổn thiếu gia."
Lâm Bắc Thần ngồi không nhúc nhích, cười khúc khích nói: "Tiểu muội muội, ngươi tìm ca ca có chuyện gì vậy?"
Duy trì tính cách tỏ vẻ của mình.
Đối diện.
"Sư muội, đừng làm loạn."
Từ Uyển liền vội vàng kéo sư muội của mình lại, cười khuyên nhủ.
"Ngồi xuống, không được lộn xộn."
Nhan Như Ngọc cũng âm thầm truyền âm.
Tiểu đệ tử này của mình, thật sự là bị chiều hư rồi.
Không phân trường hợp liền muốn gây chuyện.
Đây chính là nơi đánh cờ của Thẩm đại sư.
Huống hồ từ chiến tích đêm qua truyền đến thì có thể thấy, Mô Thị Cuồng Ma này cũng không phải là hạng dễ nhằn, nếu thật sự đánh nhau, ngay cả người làm sư phụ như nàng đích thân xuất thủ cũng chưa chắc trăm phần trăm chiến thắng, huống hồ là Hồ Mị Nhi?
Nhưng mà Hồ Mị Nhi căn bản không nghe lời của sư phụ và sư tỷ.
Nàng nắm kiếm, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Hô hấp của nàng có chút gấp rút.
Gương mặt của nàng có chút gấp gáp.
Trái tim của nàng, nai con xông loạn... Đều sắp đụng chết rồi.
A, tại sao trên thế giới này lại có thiếu niên anh tuấn như vậy?
Hắn chẳng những dáng dấp đẹp trai đến phát rồ, mà thực lực cũng rất mạnh.
Nghe nói đêm qua hắn một người một kiếm trảm yêu trừ ma, diệt mười bốn vị Thiên Nhân tội ác chồng chất, chủ trì chính nghĩa nhân gian.
Tuổi tác của ta và hắn hình như cũng không kém nhau nhiều lắm.
Lông mày của hắn dày rậm như kiếm, đôi mắt của hắn rực rỡ như sao, môi của hắn... Thật là đẹp quá.
Sau này con của chúng ta, nhất định phải giống như hắn mới được.
Đương nhiên, nếu như là nữ hài tử, bờ môi có thể giống ta, giữ mi tâm tốt nhất cũng có một nốt ruồi duyên màu đỏ tươi.
Đúng rồi, con của chúng ta gọi là gì đây?
Lâm Mi?
Lâm Nhược Tố?
Không biết họ Hồ có được hay không, có lẽ đến lúc đó nên thương lượng với hắn một chút...
Trong đầu của Hồ Mị Nhi, trong nháy mắt hiện ra vô số ý nghĩ, nàng bắt đầu suy nghĩ trong hôn lễ kia nên mời những người nào, con cái sau khi sinh ra là học kiếm ở Văn Hương Kiếm Phủ, hay là đưa đến học viện đệ nhất võ đạo đế quốc Chân Long để học tập —— cái sau là phủ cao học lớn nhất đại lục, nhưng chỉ là học phí quá đắt, mua sắm khu phòng học lại có rất nhiều điều kiện hạn chế...