“Tất cả đều do những kẻ ngoại lai đáng chết kia làm ra. Bọn họ đã giày vò một thành thị phồn hoa thành ra như thế này.” Tiểu sư thúc đau lòng nói.
“Đã lâu như thế, chẳng lẽ Thành chủ vẫn ngồi yên không để ý đến sao?” Lâm Bắc Thần hỏi.
“Thành chủ hữu tâm vô lực.”
Tiểu sư thúc lắc đầu thở dài: “Hơn nữa, theo ta quan sát, chí của Thành chủ dường như không ở đây.”
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện.
Đến khu vực trung tâm Bạch Vân thành, rốt cuộc cũng có bóng người trên đường.
Quán rượu Thất Tinh Tụ Kiếm nằm ở phía Tây quảng trường, cao bảy tầng, lát gạch đỏ và ngói xanh, mái hiên có hình chim én bằng sắt, mỹ quan và kiên cố hòa cùng một thể, cực kỳ hùng vĩ, được xem là một trong những kiến trúc mang tính tiêu chí của Bạch Vân thành.
Bốn người đến trước cửa quán rượu.
“Nhiều người như vậy sao?”
Lâm Bắc Thần nhìn đại sảnh, lập tức lấy làm kinh hãi.
Quảng trường bên ngoài thì vắng vẻ, nhưng bên trong quán rượu lại kín hết chỗ. Bốn mươi cái bàn vuông ở lầu một đều đã chật ních người đủ mọi màu sắc.
Đều là đến cầu kiếm.
Đại sư đúc kiếm Thẩm Tiểu Ngôn còn chưa đến, người cầu kiếm đã chật ních đại sảnh. Chức nghiệp Chú Kiếm Sư quá ngon.
Lâm Bắc Thần nhịn không được cảm thán một câu.
“Sư huynh, bên này, bên này.”
Một kiếm sĩ trẻ tuổi mặc áo bào trắng của Kiếm Tiên viện nhìn thấy đám người Lâm Bắc Thần, lập tức đứng dậy vẫy tay.
Người này tên Từ Khiêm, đã đến Thất Tinh Tụ Kiếm lâu chiếm chỗ từ sớm.
Trời còn chưa sáng, hắn đã đứng bên ngoài Thất Tinh Tụ Kiếm lâu, chờ quán rượu bắt đầu mở cửa, hắn là người đầu tiên xông vào, chiếm một cái bàn gần đài đánh cờ nhất, còn gọi thêm một đĩa củ lạc và một bình trà.
Điều này dẫn đến rất nhiều người chung quanh bất mãn.
Nhưng bởi vì đêm qua phát sinh giết chóc tu la ở Kiếm Thánh viện, khiến thế lực khắp nơi ở Bạch Vân thành đều sinh lòng kiêng kỵ kiếm sĩ mặc áo bào trắng, không dám trêu chọc, tùy ý cho hắn chiếm vị trí tốt nhất mà không dám nói câu nào.
Bọn họ chỉ sợ sơ ý một chút liền trêu chọc sát nhân trong truyền thuyết, bị làm thịt ngay tại chỗ.
Ồ, còn có bàn chiếm từ trước.
Lâm Bắc Thần mỉm cười híp mắt bước vào đại sảnh.
Đại sảnh vốn ồn ào náo nhiệt, lúc này đột nhiên yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Võ giả các phương đang bàn tán lập tức cúi đầu nhìn mặt bàn, giống như tiểu tức phụ lần đầu tiên ra ngoài sợ người lạ. Bọn họ sợ phát ra dị động gì, trêu chọc vị thiếu niên tuấn mỹ vô song toàn thân áo trắng kia nổi giận.
Bởi vì sự mỹ mạo của hắn đã bán đứng hắn.
Thiếu niên anh tuấn như thế, ngoại trừ “cuồng ma giết người mò thi” Lâm Bắc Thần thì còn ai vào đây nữa chứ?
Hơn nữa, đằng sau hắn là hai thị nữ da trắng chân dài cũng đã chứng thực điều này.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, các thế lực bên trong Bạch Vân thành đã ghi tạc hình ảnh của Lâm Bắc Thần trong lòng, không dám phạm phải sai lầm cấp thấp.
“Sư huynh.”
Với ánh mắt sùng bái, Tử Khiêm hành lễ với Lâm Bắc Thần.
Thật ra, thời gian Lâm Bắc Thần bái Đinh Tam Thạch làm môn hạ còn trễ hơn đám người Từ Khiêm gia nhập Bạch Vân thành. Theo lý mà nói, hắn là sư đệ mới đúng. Nhưng đêm qua, các đệ tử của Kiếm Tiên viện cũng đã sớm hóa thân thành fan cuồng của Lâm đại thiếu, đều đã sớm thương lượng xong. Từ nay về sau, Lâm Bắc Thần chính là Đại sư huynh của Kiếm Tiên viện.
Lâm Bắc Thần mỉm cười gật đầu: “Vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả...”
Có thể nói được một câu với Đại sư huynh, Từ Khiêm kích động đến xoa tay.
Sau đó, hắn mới quay sang hành lễ với Doãn San: “Xin chào tiểu sư thúc.”
Doãn San mỉm cười, nụ cười vừa thân thiết vừa hòa ái, hoàn toàn không so đo hành vi Từ Khiêm chào sư huynh trước, chào sư thúc sau.
Mọi người ngồi vào bàn.
“Thiên Thiên, gọi món đi.”
Lâm Bắc Thần tiện tay ném một củ lạc vào miệng.
Từ Khiêm lúng túng xoa tay.
Hắn nghèo quá, gần như dốc hết tiền tiết kiệm để gọi một đĩa củ lạc và một bình trà. Rất nhanh, một bàn rượu thịt phong phú được mang lên.
Trong đó đa phần đều là thịt dị thú, chẳng những hương vị ngon, mà còn bổ dưỡng khí huyết, bổ sung huyền khí, rất có ích đối với người tu luyện. Cho dù ở Thất Tinh Tụ Kiếm lâu cũng đều là món ăn đỉnh cấp cung ứng có hạn.
“Nào, Từ Khiêm sư đệ, cứ tùy ý dùng nhé.”
Lâm Bắc Thần khách sáo mời.
“A, cảm ơn sư huynh.”
Từ Khiêm khách khí một câu, sau đó vung đũa ra sức mà ăn. Thời gian trôi qua rất nhanh.
Người trong tửu lâu cũng càng lúc càng nhiều.
Ngay cả quảng trường bên ngoài cũng tập trung không ít người. Một bầu không khí náo nhiệt trước nay chưa từng có.
Không khí bên trong đại sảnh lầu một cũng dần dần sinh động hẳn lên. “Đến rồi, đến rồi.”
“Mau nhìn đi, là Thẩm Tiểu Ngôn đại sư.”
“Nhanh, nhanh, tránh ra, tránh ra, đừng chạm đến đại sư.”
Người bên ngoài sôi trào hẳn lên.
Lâm Bắc Thần cũng bị hình ảnh quen thuộc này thu hút.
Kiếp trước, khi các đại minh tinh chạy sô, đám fan hâm mộ điên cuồng chờ ở sân bay, chắn trước trung tâm thương mại, không phải giống như đúc với cảnh tượng trước mắt sao?
Đãi ngộ cấp minh tinh.
Chức nghiệp Chú Kiếm Sư ngon như vậy sao?
Hắn có nên bồi dưỡng Thiến Thiến thành Chú Kiếm Sư để giúp hắn kiếm tiền không? Dù sao nàng cũng thích vung chùy.
Lúc này, đám người đang chen chúc cửa chính quán rượu tự động tách ra.
Một lão tinh tinh thân hình khôi ngô xuất hiện.
Phì, là một lão nhân thân hình khôi ngô sải bước bước vào.
Người này nhìn khoảng sáu mươi tuổi, làn da ngăm đen, hồng quang đầy mặt, tinh thần quắc thước, trung khí mười phần, khí huyết tràn đầy như biển. Mặc dù mái tóc bạc trắng thưa thớt đến nhìn thấy cả da đầu nhưng lại dựng thẳng như cương châm, mang đến ấn tượng quật cường cho người đối diện.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là hai tay của ông.
Hai tay dài quá gối, cơ bắp cánh tay phát triển dị thường, nổi lên những cục u như gò núi, còn to hơn cả eo ông ta.
Tay trái của ông lớn hơn người bình thường, da mu bàn tay bóng loáng, trắng noãn như ngọc, thoạt nhìn giống như ngọc thủ của tiểu thư khuê các bảo dưỡng hai mươi năm, còn tay phải thì màu nâu đen, làn da khô ráp tựa lân giáp, khớp xương thô to giống như quạt hương bồ, lớn hơn tay trái gấp ba bốn lần.
Cánh tay và hai tay có vẻ dị dạng.
Thoạt nhìn, ông ta giống như một đại tinh tinh rụng tóc bước vào.
Đây chính là Thẩm Tiểu Ngôn đại sư?
Lâm Bắc Thần giật mình.