Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1539: Dị tượng




Tiểu sư thúc mỹ mạo ghé sát bên tai Lâm Bắc Thần, nhẹ giọng nói: “Thẩm đại sư say mê đúc kiếm. Ông ấy đi theo lộ tuyến đúc khí Bách Luyện Thành Cương Nhiễu Chỉ Chu của Chú Kiếm Các, mỗi ngày đều vung chùy một vạn lần bên cạnh lò luyện. Khi đến tuổi trung niên, ông ta lại càng điên cuồng rèn sắt đúc kiếm, dần dần dẫn đến cơ thể phát sinh biến hóa mới có dị tướng này.”

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy tóc mai khẽ nhúc nhích, có chút ngưa ngứa. “Thì ra là bệnh nghề nghiệp.”

Hắn bừng tỉnh nói.

Thôi, không nên bồi dưỡng Thiến Thiến thành Chú Kiếm Sư.

Nếu về sau Thiến Thiến bị rụng tóc, cánh tay thô biến thành đại tinh tinh... chậc chậc, hình ảnh đó Lâm đại thiếu không dám nhìn.

“Thẩm đại sư đến khiến cho Thất Tinh Tụ Kiếm lâu ta bồng tất sinh huy.”

Đại chưởng quỷ đích thân ra nghênh đón, vô cùng khách sáo: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Nào, mời đại sư thượng tọa.”

Thẩm Tiểu Ngôn mặt không thay đổi, gật đầu nói: “Làm phiền rồi.” Phía sau ông ta còn có sáu tùy tùng.

Bốn nam bốn nữ.

Bốn nữ tử là kiếm thị cận thân của Thẩm Tiểu Ngôn, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dung mạo xuất sắc, đằng sau mỗi người đều đeo một hộp kiếm đỏ cam vàng xanh, tương tự với trang phục kiếm sĩ của các nàng, khí khái hào hùng, là mỹ nữ cực kỳ xuất sắc.

Bốn nam nhân nhìn khoảng ba mươi, diện mạo bình thường, làn da đen nhánh, thân hình khôi ngô, cánh tay cũng thô to, khác hẳn với người bình thường, dị tướng rõ ràng, điển hình đệ tử của Thẩm Tiểu Ngôn, huyền khí ba động ở cảnh giới Đại tông sư võ đạo, không tệ.

Thẩm Tiểu Ngôn bước lên trên, sau đó ngồi xuống uống trà.

Bốn kiếm thị xinh đẹp đứng sau lưng ông ta.

Bốn đệ tử nam phân tán bốn phía, mặt hướng bên ngoài, mơ hồ tạo thành một vòng bảo hộ.

“Tây Lãnh Môn bái kiến Thẩm đại sư.”

“Phi Long sơn trang bái kiến Thẩm đại sư.”

“Ha ha, Thẩm đại ca, nhiều năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như cũ.”

“Càn Nguyên tiền trang của đế quốc Đại Càn Tôn Bất Ly bái kiến Thẩm đại sư. Chủ nhân nhà ta muốn nhờ Thẩm đại sư đúc một thanh nhuyễn kiếm thiếp thân. Chỉ cần đại sư nguyện ý ra tay, điều kiện gì cũng có thể bàn.”

Trong đại sảnh quán rượu, từng bóng người đứng dậy hành lễ với Thẩm Tiểu Ngôn.

Tư thái cung kính, ngôn ngữ khách sáo.

Nhưng Thẩm Tiểu Ngôn ngồi ở đó, sắc mặt trầm tĩnh giống như hắc thiết, không hề gợn sóng, xem như hoàn toàn không nghe được những người kia nói, không hề có phản ứng, nhìn cũng không thèm nhìn.

Đúng là cao lãnh.

“Sư đồ Trưởng lão Phi Hoàng Thiên Nhân Văn Hương kiếm phủ đến.” Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của tiểu nhị quán rượu.

Ngay sau đó, bên ngoài quán rượu trở nên huyên náo, hiển nhiên có đại nhân vật đến. Sau đó, đám người đang vây quanh trước cửa quán rượu tách ra, ba nữ tử mặc áo tím xinh đẹp chậm rãi bước vào.

“Người Văn Hương kiếm phủ đến?”

Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động, ánh mắt nhìn ra phía cửa chính. Hắn nhìn thấy ba nữ tử dung mạo tuyệt mỹ chậm rãi bước vào.

Dẫn đầu là một mỹ phụ khoảng ba mươi, phong tình vạn chủng, giống như quả đào mật chín mọng, đầy đặn mà cao gầy, ngũ quan đoan chính, bên trong ẩn chứa một chút vũ mị. Đi theo đằng sau nàng ta là hai thiếu nữ một lớn một nhỏ, khí chất dịu dàng hiền thục. Mi tâm người nhỏ có một nốt ruồi son, cơ linh điêu ngoa, là nữ tử mỹ lệ ngàn dặm mới tìm được.

Không sai. Là các nàng.

Lâm Bắc Thần một chút đã nhìn ra ba nữ nhân này chính là người đã ngồi trên chiếc Tuần Tra Phi Toa vượt qua hắn hôm đó.

Thanh danh Văn Hương kiếm phủ cực lớn ở Đông Đạo Chân Châu, số lượng môn nhân rất nhiều.

Vị Phi Hoàng Thiên Nhân Nhan Như Ngọc là Trưởng lão của Văn Hương kiếm phủ, cũng đã thành danh Thiên Nhân phong hiệu từ lâu.

“Xinh đẹp phải không?”

Tiểu sư thúc Doãn San thấp giọng nói: “Ngươi nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ.”

Lâm Bắc Thần lắc đầu: “Có mấy phần tư sắc, nhưng còn kém tiểu sư thúc ngươi vạn dặm.”

Gương mặt Doãn San lập tức đỏ lên, trong lòng cảm thấy ngọt lịm nhưng ngoài miệng lại nói: “Gạt người.”

Tử Khiêm bên cạnh cũng không quản nhiều như thế, vẫn ra sức mà ăn. Đại sảnh quán rượu lập tức vừa nóng vừa náo loạn rất nhiều.

“Nhan tiên tử.”

“Xin chào Nhan Thiên Nhân.”

“Mười năm không gặp, phong thái của Nhan Thiên Nhân vẫn như cũ, khiến cho bọn ta cảm thấy tự ti mặc cảm.”

Cường giả võ đạo các phe đều tranh thủ đứng dậy, trong lời nói không hề che giấu sự lấy lòng.

Nhan Như Ngọc mỉm cười, gật đầu ra hiệu.

Trong hai thiếu nữ đi theo sau lưng, người lớn thì nở nụ cười dịu dàng, người nhỏ thì ngẩng cao cổ như một con Khổng Tước cao cao tại thượng, ánh mắt cao hơn đầu khinh thường nhìn người khác.

Nhan Như Ngọc bước đến trước chỗ ngồi của Thẩm Tiểu Ngôn, chắp tay hành lễ, xem như chào hỏi.

Thẩm Tiểu Ngôn vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, làm như không thấy.

Nhan Như Ngọc cũng không hề tức giận, thái độ bình tĩnh quay người lui lại.

“Sư phụ, không còn chỗ ngồi.”

Sư tỷ Từ Uyển nhìn quét qua đại sảnh quán rượu, khẽ cau mày.

“Nhan tiên tử, mời ngươi qua đây ngồi.”

Một nam nhân trung niên thân hình khôi ngô đứng dậy nói: “Tại hạ Cự Lực Môn Triệu Dương. Ta đã từng nhận qua ân huệ của Văn Hương kiếm phủ, nguyện ý nhường chỗ ngồi.”

Hắn ta nói xong, mấy người đồng bạn bên cạnh cùng đứng dậy, tránh sang một bên.

“Đa tạ Triệu môn chủ.”

Nhan Như Ngọc hơi do dự nhưng vẫn tiếp nhận hảo ý của đối phương, hơi mỉm cười cảm ơn.

Ba người sư đồ cùng nhau ngồi xuống.

Tiểu sư muội Hồ Mị Nhi cầm khăn tay lau bàn thật sạch, giống như trên bàn có thứ gì đó rất bẩn thỉu.

“Sư phụ, vì sao vừa rồi người không lên tiếng cầu kiếm?”

Nàng lau xong, liền vứt bỏ khăn tay màu tím, thấp giọng nói.

Nhan Như Ngọc kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay, Thẩm đại sư đến Thất Tinh Tụ Kiếm lâu là vì hoàn thành một ván cờ. Lúc này ông ấy đang dưỡng thần, điều chỉnh tâm ý, vì thế chúng ta không thể quấy nhiễu. Chờ sau khi đánh cờ hoàn tất, khi đó chúng ta cầu cũng không muộn.”

“Vâng...”