“Cái gì?”
Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn.
Doãn San giải thích: “Sáng nay, khi mặt trời mọc, đệ tử của phủ Thành chủ đến đây mời Đinh sư huynh đến làm khách. Lục sư huynh tiếp khách, cho nên hai người cùng nhau đến phủ Thành chủ, vừa lúc thương lượng chuyện khu trục kẻ ngoại lai. Ngoài ra, Đinh sư huynh cũng muốn điều tra chuyện lão Thành chủ mất tích. Tất cả những tài liệu có liên quan đều nằm trong phủ Thành chủ.”
Lâm Bắc Thần như có điều suy nghĩ.
Hắn cảm thấy tân Thành chủ này có vấn đề.
Nhưng lão Đinh hẳn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Dù sao, hôm qua hắn giết mười bốn Thiên Nhân, phô bày đủ sức mạnh. Hắn không tin vị tân Thành chủ kia đầu sắt đến mức nhất định muốn chết.
“Ngươi lo lắng cho sự an toàn của Đinh sư huynh sao?”
Ánh mắt của tiểu sư thúc vẫn rất nhạy cảm, lập tức đoán trúng tâm tư của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Tiểu sư thúc che miệng cười một tiếng: “Ngươi không cần phải như vậy đâu. Sư phụ ngươi tuyệt đối an toàn trăm phần trăm trong phủ Thành chủ.”
“Ồ, vì sao thế?”
Lòng hiếu kỳ của Lâm Bắc Thần bị câu lên.
Tiểu sư thúc vuốt tóc, giải thích: “Bởi vì Lục Hải Quan sư muội là người đã từng theo đuổi Đinh sư huynh.”
“Ồ, là người theo đuổi lão Đinh à?”
Lâm Bắc Thần nghe xong, ngọn lửa nhiều chuyện lập tức cháy lên hừng hực, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Giống như câu nói vừa rồi bị sai.
Sau chủ ngữ, sai tân ngữ.
“Ngươi nói là Thành chủ phu nhân đã từng theo đuổi sư phụ ta?”
Lâm Bắc Thần bỗng nhiên kịp phản ứng.
Tiểu sư thúc che miệng mỉm cười.
Nửa ngày sau, bà mới gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc trước Lục Quan Hải sư muội là bông hoa chói mắt nhất Bạch Vân thành chúng ta, đã từng không chỉ một lần đến Kiếm Tiên viện lấy lòng Đại sư huynh, một khối tình si. Cho dù về sau sư phụ ngươi bị trục xuất khỏi Bạch Vân thành, trong số ít những người cầu tình có Lục sư muội. Tình cảm của muội ấy đối với sư phụ ngươi rất thắm thiết. Mặc kệ chuyện gì phát sinh, muội ấy tuyệt đối sẽ không tổn thương sư phụ ngươi.”
Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện lên một dấu chấm hỏi rất lớn.
Còn có chuyện này sao?
Bạch Vân thành chi hoa rốt cuộc là cái gì?
Lão Đinh xấu xí là do tuổi của ông ta lớn hay là do ông ta không tắm rửa? Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút ma huyễn.
Bởi vì sư nương cũng là đại siêu cấp mỹ nhân nhưng vẫn chung tình với lão Đinh.
Chẳng lẽ lão Đinh có sở trường không muốn người ta biết?
Hoặc có kỹ xảo gì đặc biệt?
Hắn tập trung suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy sau này hắn nên nghe lời vị sư phụ này nhiều hơn.
Dù sao một thân y bát lão nhân gia ông cũng sẽ truyền cho hắn.
Sau đó, Lâm Bắc Thần đột nhiên nhớ lại, trước đó hắn đã đồng ý với sư nương nhất định phải canh chừng sư phụ, không cho ông và người yêu cũ gặp nhau.
Kết quả chỉ sơ ý một chút, lão Đinh đã đi gặp người yêu cũ. Lão gia hỏa này nhất định là cố ý lặng lẽ rời đi.
Không được.
Ta không thể có lỗi với sư nương được.
Ta phải đi canh cừng lão Đinh, không được để cho ông ấy phạm sai lầm.
Trong lòng Lâm Bắc Thần đột nhiên dâng lên cảm giác sứ mệnh và tinh thần trách nhiệm mãnh liệt.
Đúng lúc này...
“Đúng rồi, ta đã giúp ngươi nghe ngóng xong. Chiều này, Thẩm Tiểu Ngôn đại sư của Chú Kiếm Các sẽ hiện thân kết bạn bên trong quán rượu Thất Tinh Tụ Kiếm trong thành, hoàn thành ván cờ ba năm trước đó. Đây là một cơ hội có thể đối thoại cầu kiếm. Chúng ta đến đó, tìm cơ hội tiếp cận Thẩm Tiểu Ngôn đại sư.”
Tiểu sư thúc cười nói.
Ồ?
Đúng rồi, ta còn phải đi cầu kiếm nữa.
Ta cũng rất bận.
Về phần sư phụ...
Ta tin rằng sư phụ ông sẽ biết tiết tháo, sẽ không bỏ qua sư nương mà đi làm loạn.
Cảm giác sứ mệnh và tinh thần trách nhiệm trong lòng người nào đó trong nháy mắt tan thành mây khói, quyết định trước đi cầu kiếm quan trọng hơn.
“Nghe theo lời của tiểu sư thúc ngươi.”
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi: “Gặp Thẩm Tiểu Ngôn đại sư khó đến như vậy sao? Còn phải đi đặt chỗ trước?”
“Nào chỉ khó có bấy nhiêu, quả thật còn khó hơn lên trời.”
Tiểu sư thúc cười lên, mắt ngọc mày ngài rất xinh đẹp. Bà kiên nhẫn giải thích: “Bình thường, phàm là người đến gặp ông ta cũng đều là vì cầu kiếm, muốn nhờ ông ta đúc kiếm, muốn cầu cạnh ông ta. Cho nên không thể dùng mạnh. Nhưng tính tình của vị Thẩm đại sư này cũng lớn như bản lĩnh đúc kiếm của ông ta, người bình thường khó mà lọt vào mắt của ông ta được. Muốn nhờ ông ta đúc kiếm muôn vàn khó khăn. Chỉ người nào khiến ông ta hứng thú, nhận được sự công nhận của ông ta, khi đó mới có cơ hội nhất định mời ông ta ra tay đúc kiếm.”
“Chảnh như vậy sao?”
Lâm Bắc Thần nói: “Nào, chúng ta đến đó xem một chút. Ta cũng không tin nó lại tà đến mức như thế.”
Thu dọn xong, Lâm Bắc Thần cùng với hai tiểu thị nữ và tiểu sư thúc xuất phát lên đường. Bạch Vân thành ban ngày rất đẹp.
Nhưng người đi trên đường lại thưa thớt.
Cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa từ lâu.
Rác rưởi sinh hoạt có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường.
Bên trong mương nước ngẫu nhiên nhìn thấy một số tử thi vô danh đã trương sình, bốc mùi hôi thối, giòi bọ màu trắng bò đầy thi thể...
Trong không khí tràn ngập khí tức tận thế.