Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1536: Giang hồ hiểm ác




Toàn bộ Bạch Vân thành một lần nữa bị kinh động.

Mười bốn thế lực võ đạo, mười bốn vị Thiên Nhân, hơn bốn mươi Tông sư võ đạo bị Lâm Bắc Thần tàn sát không còn, một người cũng không để lại. Thực lực và sự tàn nhẫn của hắn khiến người nghe được tin tức này đều kìm lòng không đặng.

Run rẩy.

“Không nghĩ đến Bạch Vân thành lại xuất hiện một kẻ hung ác đến như vậy.”

“Đúng là phiền phức. Các ngươi mau đi điều tra, trước đó chúng ta có đắc tội với người của Bạch Vân thành không?”

“Cũng may chúng ta mới đến không lâu, còn chưa làm gì đối với Bạch Vân thành.”

“Nhanh, lập tức truyền mệnh lệnh của ta, kể từ ngày hôm nay tuyệt đối không nên trêu chọc người của Bạch Vân thành.”

“Sư phụ, đừng do dự nữa, chúng ta chạy mau đi. Ngài cũng đã từng giết đệ tử của Bạch Vân thành, nếu bị Lâm Bắc Thần để mắt đến, chỉ có con đường chết.”

“Lâm Bắc Thần đang thanh trừng. Hắn cũng đang hướng về truyền thừa Kiếm Tiên.”

Các phương sợ hãi, phản ứng không đồng nhất.

Có người nghe được tin tức, lập tức không thèm chớp mắt quay đầu rời khỏi Bạch Vân thành.

Cũng có người tranh thủ thời gian ước thúc môn hạ, tuyệt đối không nên gây chuyện, thành thật ở lại trong thành chờ đến đại hội luận kiếm.

Tại một khách sạn, một thiếu nữ mặc áo tím nói: “Sư phụ, sư tỷ, Lâm Bắc Thần quá thị sát, quá máu lạnh rồi, một hơi giết nhiều người như vậy. Chỉ vì danh vọng mà giết nhiều nhân mạng như thế, đúng là phát rồ. Chẳng lẽ Văn Hương kiếm phủ chúng ta không ra mặt cảnh cáo hắn một chút sao?”

“Sư muội, không nên nói lung tung.” Một thiếu nữ áo tím khác lên tiếng.

Nàng nhìn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thanh thuần dịu dàng, mặt mày thanh tú, có khí chất điềm tĩnh không tranh quyền, là sư tỷ của thiếu nữ kia.

Sư tỷ kiên nhẫn giải thích: “Lâm Bắc Thần giết những người kia đều là người đáng chết. Bọn họ tu hú chiếm tổ chim khách, làm toàn việc ác bên trong Bạch Vân thành, không phải loại người gì tốt.”

“Hừ, nhưng cũng không nên giết sạch, cũng phải cho bọn họ cơ hội sửa sai chứ.”

Thiếu nữ áo tím hừ lạnh: “Người không phải thánh hiền, ai có thể không sai? Lâm Bắc Thần hắn giết nhiều người như vậy, có phải cũng nên bị giết chết hay không?”

“Sư muội, ngươi còn trẻ, không biết giang hồ hiểm ác như thế nào...” Sư tỷ lắc đầu.

“Ai cha, lại là thái độ này. Cái gì mà giang hồ hiểm ác, muội chưa từng nhìn thấy, nhưng thái độ kia của tỷ, muội nghe đến chán rồi. Tóm lại, giết người chính là không đúng.”

Sư muội thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mi tâm có một nốt ruồi son, gương mặt trắng nõn như ngọc, dung nhan kiều nộn, bên trong ánh mắt cơ linh lộ ra một chút điêu ngoa, lúc này nàng đang dậm chân phát cáu.

“Được rồi, ngươi cần chi để ý mấy chuyện tục sự này?”

Sư phụ nãy giờ chưa lên tiếng chậm rãi mở mắt.

Nàng ta khoảng hơn ba mươi, dung mạo tuyệt mỹ, giống như quả mật đào chín mọng đầy nước, có sự ngây ngô của thiếu nữ nhưng cũng có sự thành thục khó mà với tới. Nàng ta cưng chiều nhìn tiểu đồ đệ của mình:”"Ngày mai chúng ta đến bái kiến Thẩm Tiểu Ngôn đại sư, vì ngươi mà cầu kiếm mới là chuyện quan trọng nhất.”

“Hừ, nếu để cho con nhìn thấy Lâm Bắc Thần, con nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học.” Tiểu sư muội nghiến răng nói.

Ngày hôm sau.

Là một ngày nắng.

Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản, bạch vân thiên tái không du du. (Hoàng Lạc Lâu – Thôi Hiệu).

Có lẽ bởi vì địa thế cao hơn mặt nước biển, không khí ở Bạch Vân thành vô cùng tốt, chỉ số PM2.5 là 0.

Lâm Bắc Thần ngủ một giấc đến trưa mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Theo thường lệ, hai tiểu thị nữ xinh đẹp Thiên Thiên và Thiến Thiến giúp hắn rửa mặt, vệ sinh.

Trong viện, tiểu sư thúc Doãn San đã chuẩn bị xong thức ăn sáng, đều là đặc sản của Bạch Vân thành.

Nào là súp bồ câu, bánh tai hấp, trà đá, mì nóng bạch vân, cháo gạo vàng, bánh cuốn lừa, chim sẻ, bánh dầu, kẹo dồi bạch quả, bánh cốm vàng ...

Sắc hương vị đều có đủ.

Tất cả đều do tiểu sư thúc đích thân chuẩn bị.

Vì thế, tối hôm qua bà bận đến nửa đêm.

“Ăn ngon quá.”

Lâm Bắc Thần cũng không khách sáo, mở rộng cái bụng, một hơi ăn sạch.

“Nếu ngươi thích, mỗi ngày ta đều nấu cho ngươi ăn.”

Ánh mắt Doãn San tiểu sư thúc sáng lóng lánh, lóe lên quang mang hoa đào.

“Không cần như vậy đâu.”

Lâm Bắc Thần cười ngượng ngùng.

Tiểu sư thúc bất động thanh sắc nói: “Nếu ngươi cảm thấy ngại, sư điệt ngươi cũng có thể có qua có lại, để sư thúc nhấm nháp chút tay nghề của ngươi.”

“A, ta không biết nấu cơm.”

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, trong lòng tự nhủ không biết tại sao hắn lại có cảm giác tiểu sư thúc muốn cua hắn.

“Về sau ngươi cho ta ăn cũng được.” Tiểu sư thúc mỉm cười nói.

Lâm Bắc Thần: “? ? ?”

Đây là lời nói hổ lang gì vậy?

Chẳng lẽ các trưởng bối bây giờ đều trực tiếp như vậy sao?

“Ta nghe nói, Vân Mộng thành có một loại mỹ thực tên là Vân Mộng Trường Diện, được xem là nhất tuyệt ở đó.” Mắt tiểu sư thúc sáng lóng lánh bổ sung một câu.

“A, được, ta sẽ cố gắng.”

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm của mình.

“Đúng rồi, sư phụ của ta đâu?”

Trong viện ngoài viện đều không có bóng dáng của Đinh lão đầu, Lâm Bắc Thần tò mò hỏi. Tiểu sư thúc Doãn San cười nói: “Đinh sư huynh đi gặp Thành chủ rồi.”