Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1535: Tuổi của ta còn nhỏ




“Không cần kinh ngạc.”

Đinh Tam Thạch bình tĩnh nói: “Ta còn thấy qua cảnh tượng càng thêm điên cuồng hơn nhiều.”

“Không phải, sư huynh.”

Sắc mặt Thì Trung Thánh phức tạp, muốn nói điều gì đó.

Đinh Tam Thạch vuốt râu nói: “Bình tĩnh, ta biết ngươi muốn nói điều gì. Không sai, đây chính là đồ đệ của ta. Bình thường ta luôn dạy hắn như thế, tuyệt đối không thể lưu tình với kẻ địch.”

“Không phải, chân sư huynh ngươi dính cứt chó kìa.”

Thì Trung Thánh nói: “Có thể không cẩn thận giẫm trúng khi còn bên ngoài.”

Đinh Tam Thạch cúi đầu nhìn lại, da mặt hơi run rẩy, chợt nói: “Không có, ngươi nhìn nhầm rồi.”

Ông vận công chấn khai cứt chó. Chấn vào đế giày Thì Trung Thánh.

Trước khi tiến vào đại viện, vì quá lo lắng cho tên nghiệt đồ kia, đồng thời cũng quá khẩn trương, cho nên ông không phát hiện mình giẫm phải cứt chó.

“Sư huynh....”

“Câm miệng, ta đã nói là không có mà.”

“Sư huynh.”

“Ngươi có tin ta móc mắt của ngươi không?”

“Không, ý của ta là tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?" Thì Trung Thánh hỏi.

Đinh Tam Thạch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần ta quyết định, ngươi cứ hỏi tên nghiệt đồ của ta là được.”

Nghiệt đồ?

Cũng chỉ có ông mới dám gọi Lâm Bắc Thần như vậy.

Vợ chồng Thì Trung Thánh và Doãn San dùng ánh mắt sùng bái nhìn lão Đinh, trong lòng tự nhủ cũng đúng. Mặc kệ Lâm Bắc Thần cường hãn đến mức kinh khủng như thế nào, nhưng hắn vẫn nghe theo sư phụ của mình. Tu vi Đinh Tam Thạch không ra làm sao, nhưng có thể quản thúc đồ đệ cường đại của mình ngoan ngoãn như vậy, thủ đoạn đó quả nhiên khiến người ta hâm mộ.

Một lát sau.

Quét dọn chiến trường hoàn tất.

Quang Tượng thành công rửa sạch.

Thổ nhưỡng mới tinh được thay vào, mặt đất vuông vức bóng loáng, không hề có chút vết máu nào để lại.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, các kiếm sĩ áo trắng Kiếm Tiên viện tuyệt đối không thể tin được, ngay trong viện gọn gàng sạch sẽ này vừa mới có mười bốn vị cường giả Thiên Nhân, hơn bốn mươi Tông sư võ đạo và hơn mười vị Đại võ sư bị giết chết.

“Thế lực ngoại lai làm xằng làm bậy, dọa dẫm bắt chẹt bên trong Bạch Vân thành, trải qua trận chiến lần này đã giảm đi hai phần ba.”

Ánh mắt Doãn San sáng lên.

“Đúng vậy, những ngày an nhàn của chúng ta sắp đến rồi.”

“Chỉ cần thả ra tin tức ở đây, để ta xem sau này còn ai dám khi dễ người Bạch Vân thành chúng ta nữa.”

“Mở mày mở mặt, chúng ta rốt cuộc cũng có ngày mở mày mở mặt rồi.”

Đệ tử Kiếm Tiên viện hớn hở ra mặt, khó nén sự phấn chấn và kích động trong lòng.

Lâm Bắc Thần thu hồi ngân bổng cách mặt đất mười tám centimet của hắn, sải bước bước qua: “Chỉ mở mày mở mắt thôi thì chưa đủ, còn phải ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, để kẻ địch của chúng ta cảm nhận được sự thống khổ và lửa giận của chúng ta. Được rồi, ta cho các người một cơ hội thể hiện.”

Nói xong, Lâm Bắc Thần lại gọi Thiến Thiến, Thiên Thiên, Tiêu Bính Cam và Quang Tương đến.

Hắn chỉ vào bốn người này, rồi nói với các kiếm sĩ áo trắng: “Tiếp theo, chia thành bốn đội, đi theo bốn người này đến trú điểm các thế lực võ đạo vừa rồi, lần lượt gõ cửa thu lợi tức, nghiền ép tài nguyên và tài phú của bọn họ, tất cả đều lấy về. Ai dám ngăn cản, kệ con mẹ hắn, không được lưu tình.”

Rất nhanh, bốn đội ngũ báo thù khí thế hung hăng từ trong Kiếm Thánh viện xông ra ngoài. Giống như bốn con ác long báo thù bắt đầu hành động bên trong Bạch Vân thành.

“Nhớ kỹ, khi vơ vét phải cẩn thận một chút. Cho dù một đồng cũng là tài phú của Bạch Vân thành chúng ta.”

Lâm Bắc Thần ở đằng sau lớn tiếng dặn dò.

“Bọn họ... có thể chứ?”

Ba người Thì Trung Thánh có chút lo lắng.

Đệ tử Kiếm Tiên viện đa số đều là Võ sư, cao nhất cũng chỉ là Tông sư võ đạo mà thôi.

“Yên tâm đi.”

Lâm Bắc Thần vỗ ngực cam đoan.

Hắn đã sớm mở ra điểm phát wifi.

“Lâm sư điệt, tiếp theo ngươi định làm cái gì?”

Tiểu sư thúc Doãn San nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.

Nam nhân cường đại từ trước đến nay luôn có lực hấp dẫn rất mạnh.

“Ta chuẩn bị đi tìm Thẩm Tiểu Ngôn đại sư của Chú Kiếm Các, nhờ ông ấy đúc một thanh ngân kiếm xứng với nhan sắc tuyệt thế của ta.”

Lâm Bắc Thần nói: “Mặc dù lực sát thương của cây đại bổng vừa rồi không tệ nhưng quá lớn, không xứng với phong cách nho nhã, hiền hòa và bề ngoài anh tuấn tiêu sái của ta.”

“Ầy...”

Tiểu sư thúc ôm trán: “Ta hỏi là Lâm sư điệt thấy thế nào và an bài ra sao đối với thế cục Bạch Vân thành?”

“Cái này không phải thế hệ trước là các người phải làm sao?”

Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại: “Tuổi của ta còn nhỏ, không đảm đương nổi mấy chuyện đại sự như thế này đâu.”

Thế hệ trước?

Tuổi nhỏ?

Tiểu sư thúc ôm tim, chỉ cảm thấy tiểu sư điệt mỹ mạo đang ám chỉ bà và hắn không có khả năng có cái gì, tim đột nhiên nhói đau, trên đỉnh đầu giống như nổi lên phù hiệu màu đỏ -999.