Một Thiên Nhân phong hiệu bị hù đến mất trí.
Điều này cũng không phải nói ý chí của nàng ta yếu kém.
Cho dù ai nhìn thấy mười hai đồng bạn thực lực cao hơn mình bị đánh thành cặn bã trong thời gian chưa đến một chén trà, chân cụt tay đứt rơi lả tả trên mặt đất đều sẽ bị dọa điên.
Mười hai cường giả cấp Thiên Nhân.
Cũng không phải mười hai con heo.
Lò mổ heo cũng không mổ nhanh đến như vậy.
“Chà đạp ngươi?”
Lâm Bắc Thần khinh thường nói: “Ngươi xứng sao? Con mẹ nó, ngươi vừa già vừa xấu mà còn tưởng mình đẹp lắm? Ngươi muốn chiếm tiện nghi tiểu thịt tươi ta à? Ăn đại bổng của ta đi.”
Oành.
Một gậy quét ra.
“A...”
Phó chưởng môn Liễu Kiếm Môn huy kiếm ngăn cản, kiếm gãy người vong. Trước khi chết, trong đầu nàng ta xuất hiện một suy nghĩ.
“Đúng, đúng, ta thua rồi. Đối với mỹ nam tử tuyệt thế như Lâm Bắc Thần mà nói, đụng đến đầu ngón tay của ta cũng giống như bị ô nhiễm. Ta không xứng, ta không xứng. Liễu yếu đào tơ như ta thật không xứng bị hắn chà đạp.”
Mười ba thủ lĩnh thế lực võ đạo đến xem náo nhiệt lẫn trợ quyền cùng tùy tùng của bọn họ đã đền tội.
Bên trong tiền viện Kiếm Thánh viện, chân cụt tay đứt rơi đầy đất. Máu tươi tạo thành dòng suối nhỏ.
Viện tử biến thành tu la đồ.
Tí tách.
Máu tươi nhỏ xuống từ Lang Nha đại bổng màu bạc.
Lâm Bắc Thần nhe răng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhìn Tống Thu Vũ đang run lẩy bẩy: “Nào, đến phiên ngươi.”
“Ngươi...”
Tống Thu Vũ khàn giọng, lấy hết dũng khí để lên tiếng: “Ngươi quá hung tàn! Giết nhiều người như vậy, ngươi không sợ báo ứng sao?”
“Báo ứng?”
Lâm Bắc Thần cười to: “Lão tử chính là báo ứng.”
Một câu “lão tử chính là vương pháp”, mấy nhân vật phản diện nói đến mòn rồi.
“Ngươi... ngươi không sợ trời đất oán giận sao? Ngươi còn trẻ như thế nhưng lại quá tàn nhẫn, ác độc. Ngươi...”
Sắc mặt Tống Thu Vũ trắng bệch, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ của chính mình một cách vô ích.
“Trời đất oán giận? Tàn nhẫn? Hèn hạ? Ngoan độc?”
Lâm Bắc Thần không khỏi cười lạnh: “Nào, ngươi hỏi bọn họ đi, ai là người tàn nhẫn, hèn hạ, ngoan độc và vô sỉ thế?” Hắn chỉ vào kiếm sĩ áo trắng của Kiếm Tiên viện đang hưng phấn, kích động, nhiệt huyết thiêu đốt nói không ra lời đằng sau.
Các kiếm sĩ áo trắng nhìn Tống Thu Vũ.
Bọn họ không nói gì.
Nhưng ánh mắt hận thù không thể uống máu, lột da ông ta của những người này khiến cho vị Trưởng lão Tam Hợp Môn phải run rẩy linh hồn.
Ông ta hối hận.
Phù phù.
Tống Thu Vũ quỳ xuống đất.
“Ta sai rồi, ta nhận sai...”
Ông ta dập đầu thật mạnh xuống đất, cầu khẩn: “Ta nguyện ý làm tất cả mọi thứ để đền bù. Ngươi hãy cho ta một cơ hội, hãy tha thứ cho ta...”
Nhân vật Thiên Nhân cấp bốn đỉnh phong cách đây không lâu còn định cho Lâm Bắc Thần một bài học, bây giờ sợ hãi đến nét mặt vặn vẹo, ra sức cầu khẩn, giống như đổi thành người khác.
Thì ra Thiên Nhân cấp bốn cũng biết sợ, sợ cũng biết quỳ, quỳ xuống rồi cũng biết khóc. Ánh mắt các kiếm sĩ áo trắng của Kiếm Tiên viện hiện lên sự khinh bỉ.
Thiên Nhân dường như cũng không quá đáng sợ.
Tâm kiếm sĩ của bọn họ một lần nữa được thăng hoa và tẩy lễ.
Lâm Bắc Thần kéo đại bổng màu bạc cách mặt đất mười tám centimet. Từng bước một bước đến gần Tống Thu Vũ.
“Tha thứ cho ngươi? Đây là chuyện mà môn nhân Bạch Vân thành bị ngươi hãm hại mới có tư cách để làm.”
Gương mặt của hắn không hề có chút thương hại nào, chỉ thản nhiên nói: “Nhiệm vụ của ta là đưa ngươi đi gặp bọn họ.”
“Ngươi... Ta liều mạng với ngươi.”
Tống Thu Vũ tự biết khó thoát khỏi, trong nháy mắt thôi động toàn bộ Tiên Thiên Huyền Khí trong cơ thể đến cực hạn, sắc mặt dữ tợn, muốn đồng quy vu tận với Lâm Bắc Thần.
Bành.
Trả lời ông ta là một gậy màu bạc.
Đầu Tống Thu Vũ vỡ toang, Tiên Thiên Huyền Khí tràn ra.
Thân hình ông ta mềm oặt đổ xuống, hoàn toàn đánh mất sinh cơ.
Lâm Bắc Thần thu lại đại bổng màu bạc, sau đó triệu hồi một thanh trường kiếm màu bạc đâm xuyên qua trái tim của ông ta.
Kết thúc công việc.
“Haiz, đại bổng này dùng tốt thật nhưng quá dã man, bạo lực, không phù hợp với hình tượng mỹ nam tử ôn tồn, lễ độ, nho nhã, hiền hòa của ta. Ta thấy nên đến tìm Tiểu Ngôn đại sư rèn cho ta một thanh ngân kiếm.”
Hắn yên lặng suy nghĩ.
“Quang Tương, dọn sạch đi.”
Lâm Bắc Thần xoay người nói.
Chít chít chít.
Quang Tương lập tức thực hiện.
Quy trình dây chuyền sản xuất lại khởi động.
Vợ chồng, con cái Thì Trung Thánh, còn có hơn ba mươi kiếm sĩ Kiếm Tiên viện nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, trong lòng nhấc lên kinh đào hãi lãng, biểu hiện kích động, vừa khiếp sợ vừa cuồng hỉ, bên trong cuồng hỉ lại có sự khó tin.
Giống như nhìn thấy được ánh sáng cứu thế.
Đinh Tam Thạch cũng chấn kinh.
Nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, làm ra vẻ lão phu đã sớm biết.
Dù sao, chuế tế Hải tộc rất biết nhẫn nhịn, cũng đặc biệt có thể giả bộ.
Phải trấn định.
Nhất định phải thể hiện mình thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù sao đây cũng là đồ đệ của mình mà.
“Sư huynh.”
Thì Trung Thánh chậm rãi bước đến.