“Không được.”
Thì Trung Thánh nghe xong không khỏi sợ hãi, cố gắng ngồi dậy: “Tam Hợp Môn thế lớn, không thể lỗ mãng làm việc.”
Ông còn chưa biết đến danh tiếng của Lâm Bắc Thần, mơ hồ cảm thấy mặc dù đồ đệ của Đại sư huynh nhìn rất anh tuấn, rất hiểu chuyện nhưng luôn toát ra một loại khí tức đầu óc không được bình thường một cách quỷ dị, giống như một tên ngáo ngơ, nhưng tuyệt đối không nên vì ông mà rước họa vào thân.
Đinh Tam Thạch nói: “Chuyện báo thù trước không vội. Ngươi không phải am hiểu trị liệu thương thế sao? Ngươi mau kiểm tra giúp Lục sư thủ, xem có thể trị liệu được không?”
Ông biết Lâm Bắc Thần rất cường đại.
Thì Trung Thánh kinh ngạc hỏi: “Thần sư điệt còn tinh thông y thuật?” Lâm Bắc Thần cười hắc hắc: “Hiểu sơ, hiểu sơ.”
Ánh mắt Thì Trung Thánh hiện lên dị sắc, nhưng vẫn thở dài một hơi: “Haiz, được rồi, đừng làm khó dễ sư điệt của ta. Thương thế của ta không phải bình thường, là Tống Thu Vũ sử dụng Tam Hợp Tiên Thiên Huyền Khí đả thương, huyền khí dị chủng chưa được diệt trừ, khó mà trị liệu. Các y sư trong Tàng Kiếm Các đã xem qua rất nhiều lần, cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Ta đã nhận mệnh... A?”
Ông còn đang lải nhải chưa xong, Lâm Bắc Thần đã thi triển Thủy Liệu Thuật. Quang huy màu xanh thẳm bao phủ người Thì Trung Thánh.
Thì Trung Thánh kinh ngạc ồ lên một tiếng, chỉ cảm thấy nửa người trên thoải mái dễ chịu vô cùng, hai chân đã lâu rồi không có cảm giác lại truyền đến một cảm giác tê dại kỳ lạ.
“Cha, người...”
Thì Niệm chấn kinh, khiếp sợ nhìn cảnh tượng khó tin trước mặt.
Gương mặt khô quắt của phụ thân đã có chút hồng nhuận, dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được khôi phục như bình thường, hai tay như vuốt chim bắt đầu có máu, khó tin nhất chính là hai chân.
Huyền khí ba màu xanh tím đỏ như ba luồng sương mù từ lỗ chân lông hai chân héo rút chảy ra rồi biến mất, cũng dùng tốc độ bằng mắt thường khôi phục lại.
Trong nháy mắt, hai chân đã trở về như người bình thường.
“Cái này...”
Thì Trung Thánh cũng ngây ra.
Ông có thể cảm giác được hai chân của mình dường như đã khôi phục lại bình thường. Huyền khí bên trong cơ thể đã theo thông đạo huyền khí ở hai chân mà vận chuyển.
Thì Trung Thánh khó tin từ trên giường nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Ta có thể đứng... ta có thể đi sao?”
Ánh mắt ban đầu của ông trở nên mờ mịt, sau đó hóa thành cuồng hỉ.
Không chỉ có thể bước đi, tất cả ám thương bên trong cơ thể cũng biến mất.
Ông đi tới đi lui mấy bước trong phòng, cũng không có bất kỳ dị trạng nào, hai chân có được một sức lực trước nay chưa từng có.
Nước mắt của ông rơi xuống.
Chỉ có người nào đã chết qua một lần mới biết cuộc sống đáng ngưỡng mộ đến cỡ nào. Người tàn phế qua một lần mới biết được sự khỏe mạnh mỹ diệu ra sao.
“Cha, cha có thể đi được rồi. Tốt quá, thật sự tốt quá.”
Con gái Thì Niệm vui đến phát khóc.
Doãn San ở bên cạnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Bà đã tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Thần một quyền đánh ngã Kinh Lôi trưởng lão. Bà vốn cho rằng đệ tử của đại sư huynh chỉ là một người có chiến lực kinh người, nhưng không nghĩ đến về phương diện y thuật lại có được thủ đoạn kinh động thiên nhân như thế.
Mỹ thiếu niên này chính là một khối bảo vật.
Thì Trung Thánh lại cười ha hả.
Ông quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, tràn đầy cảm kích, khó có thể tin: “Tiểu huynh đệ, y thuật mà ngươi nắm giữ, gọi một câu Y Tiên cũng không đủ. Rốt cuộc ngươi là ai? Đại sư huynh hắn có tài đức gì mà có thể thu ngươi làm đồ đệ?”
Đinh Tam Thạch: “...”
Lục sư đệ, ý của ngươi là gì?
“Hắn là sư điệt của ngươi, cái gì mà tiểu huynh đệ, đừng gọi loạn bối phận như vậy.” Đinh Tam Thạch nhắc nhở.
Ai biết Thì Trung Thánh lại cười ha hả, không để ý nói: “Hắn chữa khỏi chân cho ta chẳng khác nào giúp ta trùng sinh, gọi một tiếng tiểu huynh đệ thì như thế nào? Hắn là đệ tử của ngươi, lại là ân nhân của ta, chúng ta ngang bằng mà.”
Đinh Tam Thạch: “...”
Được rồi, Lục sư đệ, để ta đánh gãy chân ngươi lần nữa, ngươi cứ tiếp tục nằm trên giường đi.
Ông đã sớm biết vị Lục sư đệ này có tiếng thoải mái, thường xuyên làm ra những chuyện mà người ta không biết nên khóc hay cười, chỉ là không nghĩ đến đã mấy chục năm rồi mà ông vẫn cứ như vậy.
Thật sự là chó không thể thay đổi thói quen ăn cứt.
Đinh Tam Thạch nhất thời vừa bực vừa buồn cười nhưng lại không thể làm gì được vị Lục sư đệ này.
“A, hắc hắc, cần chi phải như vậy.”
Lâm Bắc Thần mỉm cười từ chối, không đợi người khác lên tiếng, hắn quay sang nhìn Thì Niệm: “Ngoan, cháu gái, mau đến gọi thúc thúc đi.”
Thì Niệm: “...”
Thì Trung Thánh: “...”
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng bất kể thế nào, bầu không khí vẫn vui vẻ và hưng phấn.
Đột nhiên, bên ngoài viện lạc truyền đến tiếng bước chân.
“Không xong rồi, người của Tam Hợp Môn đến. Mau, lão Thì, Tiểu Niệm, mọi người mau tránh đi...”
Một bóng người hốt hoảng từ ngoài sân xông vào, lời còn chưa nói hết, bà bỗng nhìn thấy Thì Trung Thánh sinh long hoạt hổ đứng trên mặt đất, nhất thời ngẩn ra, cái rổ cỏ cầm trong tay cũng bịch một tiếng, rơi xuống đất, mấy cái bánh bao khô và rau dại từ bên trong rớt ra.
“Nương.”
Thì Niệm quay đầu nhìn người đến.
Người xông vào là một phụ nhân trung niên.
Sở dĩ nói là trung niên là từ cơ thể của bà mà nhìn ra được.
Trên gương mặt của bà tràn ngập những vết thương lớn nhỏ, giống như dùng răng cưa cưa lấy, xanh đỏ xen lẫn, chẳng khác nào những con rết, đáng sợ vô cùng.
“Lão Thì, chàng... khỏi rồi sao?”
Phụ nhân trung niên chính là Lận Nhu.
Bà vội vàng xông vào, sau đó nhìn thấy trượng phu Thì Trung Thánh nhảy nhót tưng bừng trong phòng, hiển nhiên hai chân đã khôi phục bình thường, cả kinh đến mức giỏ cơm trong tay cũng rơi xuống đất.