Kinh Lôi sư thúc hạ khẩu lệnh giữ miệng nghiêm ngặt. Nhưng tin tức vẫn bị truyền ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ thế lực lớn nhỏ bên trong Bạch Vân thành đều biết đến có một kẻ hung ác, đánh Kinh Lôi Thiên Nhân cấp bốn ngã xuống đất, dọa cho vị Trưởng lão Lôi Hỏa thành phải nhận lỗi ngay tại chỗ, mới giữ được cái mạng chật vật trốn trở về.
Những thông tin cụ thể liên quan đến Lâm Bắc Thần rất nhanh đã được điều tra rõ ràng.
Bạch Vân thành bị phong bế, tin tức bế tắc nhưng tin tức của thế lực ngoại lai cát cứ bên trong thành lại rất linh thông, trong đó có một số người đã sớm biết được chiến tích của Lâm Bắc Thần ở Lạc Tinh Nhai, bây giờ xem như đã đối mặt với người cùng tên.
Nhất thời, đầu não dẫn đội các thế lực lớn đều hơi bị chột dạ.
Tên hàng Lâm Bắc Thần không dễ đối phó.
Thực lực cường hãn là một phương diện, quan trọng là người này còn có não tật.
Một khi não tật phát tác, hắn sẽ như chó điên, người nào cũng không sợ, chuyện gì cũng làm ra được.
Loại não tàn như thế, thường khó đối phó hơn người bình thường rất nhiều. “Truyền lệnh xuống, không được trêu chọc Lâm Bắc Thần.”
“Mau đi chuẩn bị một ít trọng lễ, nếu sư đồ Đinh Tam Thạch giết đến tận cửa, lập tức nhận lỗi ngay.”
“Hắc hắc, cái gì là chiến tích Lạc Tinh thành, ta không tin, nhất định đế quốc Bắc Hải vì danh vọng mà nói ngoa. Nếu Lâm Bắc Thần không tìm đến Tinh Hà tông chúng ta thì cũng thôi đi, nếu hắn chạy đến, ta nhất định trảm đầu chó của hắn, treo bên ngoài phòng...”
“Thông báo ra ngoài, Tam Hợp Môn Tống Thu Vũ ta chờ Lâm Bắc Thần hắn đến chỉ giáo.” Phản ứng các thế lực lớn không giống nhau.
Có sợ.
Có người không tin.
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, đều biểu hiện tư thái cực kỳ coi trọng.
Thế giới võ đạo, cường giả vi tôn.
Người có tên, cây có bóng.
Bây giờ, Lâm Bắc Thần xem như nổi tiếng, ngay cả rất nhiều thế lực võ đạo trung tâm đại lục cũng biết đến tên của hắn. Đây được xem là danh vọng tăng lên.
So sánh với hắn, sư phụ Đinh Tam Thạch của hắn chẳng có cảm giác tồn tại.
Phủ thành chủ.
Khí tức quý tộc của một môn phái xuống dốc tràn ngập.
Bên trong Trích Tinh lâu cao nhất phủ, một thiếu nữ quần áo lộng lẫy đứng trước giường, quan sát trời chiều Bạch Vân thành, lẩm bẩm: “Ngươi trở về làm cái gì? Trở về thì cũng thôi đi, lại còn mang theo một con chó dại có thể cắn bị thương người khác. Bất kể là ai, nếu cản đường của ta, người đó phải chết.”
Bạch Vân thành.
Kiếm Tiên viện.
Hậu viện gồm nhiều viện tử đan xen vào nhau một cách tinh tế.
Tổng cộng có bốn năm chục tiểu viện tử, hiển nhiên là nơi sinh hoạt hàng ngày của đệ tử Kiếm Tiên viện, đều là viện lạc nhà trệt thấp bé. Nơi này vốn nên tràn ngập khí tức sinh hoạt, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, sáu mươi phần trăm trở lên không có người ở, cỏ dại rậm rạp, mạng nhện đóng đầy trên cửa sổ, cửa trước cửa sau thì toàn là bụi.
Bên trong tiểu viện thứ ba hẻm thứ hai lượn lờ khói bếp.
“Bắc Thần, đây là Lục sư thúc của ngươi. Nào, ngoan, đến dập đầu với Lục sư thúc ngươi đi.”
Phòng lớn chính đường, lão Đinh vẫy tay gọi Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cất bước vào nhà, cũng không chút do dự quỳ lạy hành lễ, dập đầu liên tiếp ba cái, toàn bộ căn phòng đều lắc lư, bụi trên xà nhà rơi xuống.
“Mau đứng dậy đi, đứa nhỏ này, ngươi thành thật quá.”
Đệ tử đời thứ hai Kiếm Tiên viện xếp hạng lão lục Thì Trung Thánh, chi dưới tàn phế, gương mặt gầy gò, xương gò má nhô cao, mặt khô quắt, ánh mắt đục ngàu khó có được nụ cười, nửa nằm trên giường, liên tục đưa tay ra hiệu Lâm Bắc Thần đứng dậy.
“Sư thúc, ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi lại bị què?”
Lâm Bắc Thần đứng lên, phủi phủi đầu gối, chững chạc hỏi.
Thân là sư đệ của Đinh lão đầu, lão Lục tu luyện nhiều năm ở Bạch Vân thành, ít nhất cũng là Tông sư võ đạo, vì sao lại thành ra như vậy? Huyền khí bên trong cơ thể như dây tóc, ngay cả ba động của cảnh giới Võ Sư cũng không có, chi dưới còn khô héo, đánh mất năng lực hành động, rõ ràng không bình thường.
“Haiz, chỉ có thể đổ tại ta học nghệ không tinh mà thôi.”
Bên trong ánh mắt lão Lục Thì Trung Thánh hiện lên sự bi ai. “Cha vì bảo vệ nương mà bị người của Tam Hợp Môn đánh.” Đứa con gái tên Thì Niệm đứng bên cạnh giường đỏ mắt đáp.
Tam Hợp Môn và Lôi Hỏa thành đều là những nơi mà tổ sư khai phái Bạch Vân thành bái sư học nghệ qua, đã từng là minh hữu kiêm đơn vị chỉ đạo thượng cấp của Bạch Vân thành.
Nhưng khi Bạch Vân thành suy sụp, Tam Hợp Môn vốn được tân Thành chủ mời đến hỗ trợ cũng thay đổi thành ác lang, làm xằng làm bậy trong thành.
Nhất lão Trưởng lão tọa trấn Tam Hợp Môn Tống Thu Vũ, cực kỳ háo sắc, am hiểu song tu. Sau khi đến Bạch Vân thành, ông ta sử dụng đủ loại thủ đoạn, uy bức lợi dụ mấy vị nữ đệ tử Bạch Vân thành cùng song tu.
Về sau, ông ta đã đánh chủ ý lên vị phu nhân của Viện trưởng Kiếm Tiên viện Lận Nhu, mấy lần uy hiếp.
Thì Trung Thánh làm sao có thể nhẫn?
Hậu quả của việc rút kiếm, ông bị Tống Thu Vũ đả thương, hai chân tàn phế, trở thành phế nhân.
Lận Nhu bị ép dùng kiếm cắt mặt, phế đi hoa dung nguyệt mạo mới tạm thời bảo vệ được bình an cho người trong nhà.
Nhưng người của Tam Hợp Môn cũng không nguyện ý buông tha cho cả nhà Thì Trung Thánh, thường xuyên lấy cớ gây phiền toái.
Con gái Thì Niệm bị dọa đến ngày thường không dám rời khỏi tiểu viện tử.
Cuộc sống của một nhà Thì Trung Thánh rất khó khăn, gần như không thể trụ nổi.
“Cái này còn có vương pháp nữa hay không? Có còn tính người nữa hay không? Sư phụ, ngươi có thể chịu nhưng ta thì không nhịn được nữa. Ta sẽ giết sạch người của Tam Hợp Môn, báo thù rửa hận cho Lục sư thúc.”
Lâm Bắc Thần đằng đằng sát khí. “Quá tốt rồi.”
Thiến Thiến bên cạnh hưng phấn reo hò, một câu nói toạc ra tính toán của thiếu gia nhà mình: “Có thể đánh cướp rồi.”
Lâm Bắc Thần: “...”
Nha đầu này gần đây trổ mã càng lúc càng xinh đẹp, đáng tiếc là há miệng quá to.