“Đúng vậy, ta đã khôi phục. Tiểu Nhu, ta có thể đi lại được rồi.”
Thì Trung Thánh kích động nói, sau đó tiến lên ôm lấy vợ của mình: “Thời gian vừa qua vất vả cho nàng rồi.”
Ông bị bệnh liệt giường, đánh mất năng lực hành động. Con gái tuổi còn nhỏ, ông chỉ có thể dựa vào người vợ mặt đầy sẹo vất vả kiếm ăn bên ngoài, còn phải ứng đối với sự khó dễ của Tam Hợp Môn. Thời gian vừa qua, có thể nói bà đã nhận hết mọi khuất nhục.
“A, ta không sao, ta... chàng mau buông ta ra, có khách đang nhìn đấy.”
Lận Nhu bỗng nhiên được trượng phu ôm lấy, vô thức cảm thấy ngượng ngùng.
Nhìn cử chỉ ưu nhã của bà, có thể thấy được, trước khi tự hủy dung mạo, bà tuyệt đối là một mỹ nhân.
“Ha ha ha...”
Thì Trung Thánh cười lớn, giới thiệu đám người Đinh Tam Thạch và Lâm Bắc Thần cho thê tử.
“Thì ra là Đinh sư huynh.”
Lận Nhu hành lễ.
Bà biết vị này chính là đại đệ tử Kiếm Tiên viện đã gây ra động tĩnh lớn bên trong Bạch Vân thành ngày xưa.
“Đúng rồi, mau, mọi người trốn đi trước đi.”
Bà bỗng nhiên nhớ đến vừa nãy bà nhìn thấy cao thủ Tam Hợp Môn đang chạy về phía bên này, hẳn lại đến nhà gây phiền phức. Vừa rồi bà vui quá nên quên mất, lúc này nghe được tiếng bước chân ngoài viện, bà vừa lo lắng vừa thúc giục.
Thì Trung Thánh và Doãn San cùng nhau nhìn về phía Đinh Tam Thạch.
Đinh Tam Thạch nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần lập tức trừng mắt: “Sư phụ, lúc này ta không thể tránh được nữa. Nếu cứ trốn mãi, ta chính là một con rùa đen. Ta đường đường là anh hùng đế quốc, vẫn phải giữ mặt mũi, cũng không thể để một đám tạp ngư hoành hành như thế?”
Đinh Tam Thạch gật đầu: “Ra tay nhẹ một chút.”
Ra tay nhẹ một chút?
Vợ chồng Thì Trung Thánh đều nhìn Lâm Bắc Thần.
Một thiếu niên yếu ớt như vậy có thể ra tay nặng được bao nhiêu chứ?
Doãn San đã nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Bắc Thần, trong lòng suy đoán, lần này hắn cần mấy chiêu để có thể giải quyết được đám người Tam Hợp Môn. Nghe đồn Trưởng lão tọa trấn Tam Hợp Môn chính là Thiên Nhân phong hiệu cấp bốn đỉnh phong, còn mạnh hơn Kinh Lôi trưởng lão Lôi Hỏa thành.
Đúng lúc này.
Cửa nhà lập tức bị đá văng.
Hơn mười người mặc trang phục võ giả Thiên Tàm Ti màu lam vọt vào.
Dẫn đầu là một nam tử khoảng hơn hai mươi, mặt chữ quốc, dáng người vạm vỡ, mái tóc ngắn màu đỏ như cương châm, toàn thân trên dưới có một lệ khí giống như dã thú, ánh mắt quét qua đám người trong viện. Khi nhìn thấy Thiến Thiến và Thiên Thiên, ánh mắt của hắn liền sáng lên.
Đến mức hắn không chú ý đến Thì Trung Thánh đang đứng ngay cửa phòng lớn. “Hắn chính là Tống Thu Vũ?”
Lâm Bắc Thần chú ý nam tử mặt chữ quốc vừa mới vọt vào, cảm nhận thực lực chẳng ra làm sao, chẳng qua chỉ mới tu vi Tông sư võ đạo cấp bốn mà thôi.
“Hắn là đại đệ tử của Tống Thu Vũ, Văn Nhân Đạt.” Thì Niệm nhỏ giọng nói.
“Thì ra là mấy con tạp ngư.”
Lâm Bắc Thần thất vọng nói.
“Ngươi nói cái gì?”
Ánh mắt Văn Nhân Đạt với mái tóc ngắn màu đỏ như cương châm lập tức tức giận, nhìn thẳng vào mặt Lâm Bắc Thần, cả giận nói: “Tạp ngư? Tiểu tạp toái, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?”
Lâm Bắc Thần nhìn Thì Niệm: “Ngươi nói cho thúc thúc biết, có phải bình thường tên tạp ngư này hay lấy mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy hay không?”
“Đúng vậy, Bắc Thần sư huynh, đây quả thật là đỉnh đầu đau nhức lòng bàn chân chảy mủ. Tiểu tử này còn xấu hơn cả sư phụ của hắn.”
Thì Niệm đáp.
Nàng quật cường không gọi Lâm Bắc Thần là thúc thúc.
Lâm Bắc Thần cũng không để ý.
Hắn quay lại, thản nhiên nói: “Ta không thích ánh mắt của hắn, mau móc mắt hắn đi.”
Một cái bóng ám sắc từ phía sau lưng Lâm Bắc Thần nhảy lên.
Bóng đen nhảy vọt, lấp lóe.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết giống như bị cường bạo hoa cúc kêu lên, phá vỡ sự yên tĩnh của hậu viện Kiếm Tiên viện.
Hốc mắt Văn Nhân Đạt chảy máu, vị trí con mắt trước kia bị thay bằng một lỗ máu.
Hắn đau đến mức nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất, tứ chi run rẩy, rống giận gào thét: “Mắt của ta, a, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Tam Hợp Môn sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi còn đứng đó thất thần làm gì. Mau giết bọn họ cho ta, giết đi...”
Hai tròng mắt trắng đen đã bị ném ra ngoài viện lạc.
Mấy con mèo hoang chạy đến ngậm lấy rồi biến mất.
Mười đệ tử Tam Hợp Môn còn lại cũng bị dọa sợ, hoàn toàn không dám ra tay.
Vừa rồi bọn họ không nhìn thấy rõ là ai ra tay, chỉ trong nháy mắt đã móc cặp mắt của Văn Nhân Đạt sư huynh.
Thật đáng sợ.
“Giữ tên mù lòa này lại, tiễn những tên khác lên đường.” Lâm Bắc Thần nói.
Bóng đen nhảy vọt, lấp lóe.
Một cảnh tượng đáng sợ lại một lần nữa xuất hiện.
Các đệ tử Tam Hợp Môn vừa kinh vừa sợ còn chưa kịp phản ứng giống như bị Tử Thần điểm danh, lặng yên không một tiếng động trở nên cứng ngắc, té nhào vào viện, trong nháy mắt đã mất đi tất cả sinh cơ, không còn nhúc nhích.
Mặc kệ là Doãn San hay là Thì Trung Thánh, tất cả đều không nhìn thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Không bắt được quỹ tích thân hình của người ra tay.
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen nhảy vọt trong sân, sau đó đệ tử Tam Hợp Môn đều chết hết.
“Quang Tương, dọn dẹp vệ sinh đi.”
Lâm Bắc Thần nói.
Chít chít chít.
Quang Tương giống như nịnh nọt mà chào theo kiểu nhà binh, sau đó thúc giục thiên phú dị năng chủng tộc Thổ hệ của mình.
Bùn đất trong viện đột nhiên biến thành mặt biển, mấy cái xúc tu bùn đất giống như bạch tuộc tiềm ẩn dưới mặt nước biển, trong nháy mắt trói thi thể của mười mấy tên đệ tử Tam Hợp Môn lại, kéo xuống dưới mặt đất.
Chỉ còn Văn Nhân Đạt.
Hắn dường như đã nhận ra sự bất ổn, không còn dám kêu to nữa.
Lâm Bắc Thần nhìn mặt đất đã sạch sẽ, cau mày, sau đó quay lại nhìn thoáng qua Nham Tương.
“Chít chít chít!”
Quang Tương bỗng nhiên hiểu ra điều gì, thiên phú dị năng chủng tộc Thổ hệ một lần nữa phát động.