Bạch Vân thành chia làm bảy đại viện.
Theo thứ tự là Kiếm Tiên viện, Kiếm Thánh viện, Kiếm Ma viện, Tàng Kiếm Các, Bạch Vân viện, Phong Kỷ viện và viện Nghiên cứu kiếm trận.
Ba viện trước đó là khu vực tu luyện Kiếm đạo, đệ tử chiếm hai phần ba số lượng kiếm sĩ Bạch Vân thành.
Tàng Kiếm Các là thư viện và kho binh khí kết hợp thành một thể, cất giữ công pháp, huyền thạch Vân Thành, khoáng thạch, đan dược, thảo dược cùng với các loại tài nguyên vũ khí tu luyện.
Bạch Vân viện là nơi tu luyện của huyết mạch Thành chủ và huyết mạch hoàng thất, địa vị rất đặc biệt.
Phong Kỷ viện là tổ chức kỷ luật và giám sát các đệ tử, trưởng lão.
Viện Nghiên cứu kiếm trận tên cũng như ý nghĩa, là nơi nghiên cứu Kiếm đạo, trận pháp, thành viên cực kỳ ít, đều là đệ tử thuộc dạng hàn lâm, giày vò nhiều năm cũng không giày vò ra được thành quả gì ra dáng, được cho rằng là nơi tập trung cá ướp muối của Bạch Vân thành.
Không ngừng có đệ tử mất tích bí ẩn hoặc tử vong một cách thần bí trong thành, tất nhiên cần Phong Kỷ viện ra tay.
Doãn San gật đầu đáp: “Ban đầu, Phong Kỷ viện toàn lực điều tra, nhưng trong quá trình điều tra, người của Phong Kỷ viện cũng mất tích. Đầu tiên là Viện thủ Thích Thiếu Dương sư thúc mất tích một cách bí ẩn. Tiếp theo, mấy vị sư thúc bài danh phía trên của Phong Kỷ viện cũng tuần tự chết hoặc mất tích theo, cũng không điều tra ra được bất kỳ manh mối nào.”
“Có loại chuyện này sao?” Đinh Tam Thạch khó có thể tin.
Viện thủ Phong Kỷ viện Thích Thiếu Dương thành danh đã lâu, chính là cường giả bán Thiên Nhân.
Người như vậy cũng có thể mất tích bí ẩn.
Lâm Bắc Thần đứng bên cạnh không khỏi lấy làm kỳ lạ. Người của Bạch Vân thành đúng là biết chơi.
Điều tra không ra, người còn mất tích.
“Về sau, Thành chủ liên hợp bảy đại viện cùng nhau điều tra. Kết quả cũng tương tự, chẳng những không điều tra ra được bất kỳ manh mối nào, ngược lại người tham gia điều tra đều biến mất. Cho đến hôm nay, Viện thủ bảy đại viện chỉ còn lại Lưu sư thúc của Tàng Kiếm Các và Khúc sư thúc của viện Nghiên cứu kiếm trận là còn khỏe mạnh.”
Doãn San cười khổ nói. Đinh Tam Thạch cau mày.
Tà môn.
Quỷ quyệt.
Làm người nghe kinh sợ.
Sự tình tuyệt đối không đơn giản.
Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: “Nhất định là có âm mưu.”
Doãn San nhìn hắn một cái, cũng không nói tiếp, chủ yếu là còn chưa suy nghĩ ra bà thân là sư thúc sẽ đối thoại với mỹ thiếu niên mạnh không thể tưởng tượng nổi này như thế nào. Vì thế, bà tiếp tục chủ đề trước đó: “Từ lúc cao thủ trong thành liên tiếp chết đi, thực lực Bạch Vân thành giảm xuống. Một số minh hữu ngày xưa bắt đầu bỏ đá xuống giếng, giống như Lôi Hỏa thành, không nói đạo lý cưỡng ép nhận thầu ụ tàu, nghiền ép những thương đội lui tới, làm việc ngày càng phách lối.”
“Hèn hạ.”
Thiên Thiên ở một bên nhịn không được mở miệng mắng một câu.
Bị mị lực của Lâm đại thiếu lây nhiễm, nàng không nhìn được chính là lấy mạnh hiếp yếu và phản bội minh ước.
Doãn San cười khổ: “Sự việc càng lúc càng hỏng bét. Chuyện giống như Lôi Hỏa thành liên tiếp phát sinh, đến mức Thành chủ không thể không nghĩ cách cầu viện ra ngoài, thỉnh cầu một số thế lực võ đạo trung tâm đại lục trợ giúp, nhưng ngược lại lại dẫn sói vào nhà, cục diện cuối cùng mất đi khống chế. Những kẻ ngoại lai tiến vào Bạch Vân thành đều học theo Lôi Hỏa thành, chiếm tài nguyên và sản nghiệp các nơi, không tiếc bất cứ giá nào điên cuồng cướp bóc và nghiền ép, dẫn đến nửa năm trước không còn thương đội, thương hội đến Bạch Vân thành kinh doanh, buôn bán. Những người mộ danh đến bái sơn, kiếm sĩ tu luyện cũng dần dần tuyệt tích. Bạch Vân thành trở thành một nơi ngoài vòng pháp luật. Đệ tử Bạch Vân thành như chúng ta ngược lại trở thành dân nhị đẳng, bị bắt nạt, ước hiếp khắp nơi. Haiz.”
Cuối cùng là một tiếng thở dài, chua xót vô cùng.
Điều này cũng giải thích nguyên nhân vì sao một tiểu sư muội xinh đẹp, rực rỡ ngày xưa, cao thủ Tông sư võ đạo cấp hai lại trở nên già nua và tiều tụy như thế.
Đinh Tam Thạch nghe xong, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Ông vạn lần không nghĩ đến, bên trong Bạch Vân thành lại phát sinh chuyện như vậy.
Đường đường là thánh địa võ đạo đế quốc, là khu vực thần thánh trong lòng vô số kiếm sĩ, nhưng lại lưu lạc đến mức trở thành nơi quần ma loạn vũ.
“A, đúng rồi, Đinh sư huynh, nếu mấy người Lục sư huynh biết được ngươi trở về, nhất định sẽ rất cao hứng.”
Doãn San nói một hơi biệt khuất trong lòng, sau đó nói sang chuyện khác.
Bà cũng nhẫn nhịn thời gian quá dài, nghẹn đến mức nội tiết tố mất cân đối. Bây giờ bỗng nhiên gặp lại Đinh Tam Thạch, tất cả giống như đất đá trôi xuống, không nhịn được nữa.
Nhưng sau khi nói xong, bà lại cảm thấy hối hận.
Bà sợ Đinh Tam Thạch dưới sự nóng giận ra lệnh cho đồ đệ bị lừa gạt của mình đi khiêu chiến thế lực võ đạo các phương.
Không sai, mỹ thiếu niên kia rất biết đánh nhau, một quyền quật ngã Thiên Nhân cấp bốn, mạnh không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cái gọi là tứ quyền nan địch thủ, thế lực cắm dùi Bạch Vân thành có mười người, có Thiên Nhân cấp bậc cao thấp không đồng nhất tọa trấn. Cho dù mỹ thiếu niên kia có thể đánh, chẳng lẽ còn có thể đánh bại toàn bộ những người đó sao?
Huống chi, bối cảnh của những thế lực võ đạo đó đều rất thâm hậu, trêu chọc một hai người đều sẽ để lại hậu hoạn vô tận huống chi là trêu chọc toàn bộ?
Bên này chỉ có Đinh sư huynh và đồ đệ của ông ta thôi.
Cho nên, Doãn San đã tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Ta dẫn các người đi gặp Lục sư huynh. Năm đó, quan hệ giữa Đinh sư huynh và Lục sư huynh là tốt nhất. Mấy năm qua, huynh ấy vẫn rất nhớ ngươi.”
“Được, chúng ta đi gặp lão Lục trước.”
Đinh Tam Thạch cố nén lửa giận trong lòng.
“Sư phụ, nếu không, ta đi một vòng, trước lấy lại tiền thu phí bảo hộ của đám khốn kiếp kia?”
Lâm Bắc Thần kích động nói.
Đám vương bát đản ngoại lai kia thật sự quá đáng.
Lâm đại thiếu nghe đến không nổi nữa.
Hơn một năm qua, bọn họ nhất định đã vơ vét không ít bên trong Bạch Vân thành, bây giờ hắn sẽ bắt bọn chúng nhả ra toàn bộ.
Doãn San vội vàng ra hiệu điên cuồng, Đinh Tam Thạch cũng nói: “Trước tạm đi gặp Lưu sư thúc của ngươi đã, những chuyện khác chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, không gấp được.”
Lâm Bắc Thần đành phải thất vọng thở dài.
Ngươi ở rể Hải tộc đúng là rất biết kiên nhẫn, sợ là đã nhận chân truyền của Quy thừa tướng.