Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1525: Các ngươi biết hắn là ai không?




Bò.

Chậm rãi bò.

Kinh Lôi sư thúc chậm rãi bò dậy từ dưới đất.

Nét mặt của hắn vừa phẫn nộ vừa mê mang.

Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.

Đệ tử Lôi Hỏa thành đều kích động.

Sư thúc còn có thể đi.

Còn có thể đánh.

Nhanh, sư thúc, đã đến lúc lấy lại danh dự.

Ngươi hãy xuất ra thực lực chân chính của mình, dùng hành động thực tế của mình chứng mình chuyện vừa rồi chỉ là một việc ngoài ý muốn.

Đại sư huynh thậm chí nhịn không được muốn hò hét trợ uy.

Lúc này, chỉ thấy Kinh Lôi sư thúc chỉnh lại áo bào và kiểu tóc, chậm rãi xoay người chín mươi độ, cúi đầu thật sát, vô cùng thành khẩn nói: “Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Các đệ tử Lôi Hỏa thành trong nháy mắt hóa đá.

Một cơn gió thổi qua biến mặt bọn họ thành màu đen, giống như lá cây khô héo bị gió thổi qua...

Lâm Bắc Thần: “...”

Sao?

Hắn nói lời xin lỗi?

Có cần nhận sợ nhanh như vậy không?

“Đây là tài sản tích lũy của ta, tổng cộng có sáu trăm huyền thạch, ba cân Tiên Lệ ngân kim, sáu viên Cố Bản Đan, nhưng túi trữ vật này là linh khí cao phẩm, có giá trị không nhỏ, mời Lâm đại thiếu vui vẻ nhận cho.”

Kinh Lôi sư thúc hai tay dâng túi trữ vật thêu hoa của mình lên, cung cung kính kính. “Cái gì?”

Lâm Bắc Thần thật bất ngờ: “Ngươi biết ta?”

Kinh Lôi sư thúc ngẩng đầu, mỉm cười lấy lòng: “Trước đó ta không nhận ra, nhưng sau một quyền, ta rốt cuộc đã nhận ra chân thần. Lâm đại thiếu đánh rất tốt, đánh rất hay, giúp cho ta như thể hồ quán đỉnh, tai thanh mắt sáng. Đa tạ Lâm đại thiếu.”

Lâm Bắc Thần nhận lấy túi trữ vật. Ước lượng một chút.

A, cũng nặng lắm.

“Tốt, cút đi.”

Hắn phất tay.

Người ta đã chịu thua như vậy, nếu còn ra tay nữa thì quá vô tình rồi.

Huống chi, dù sao sư phụ cũng không cho phép giết người.

“Đa tạ Lâm đại thiếu chủ đã thủ hạ lưu tình.”

Trái tim Kinh Lôi sư thúc đang treo trên cổ họng trở lại xuống bụng, cung kính cúi đầu ba cái, sau đó lập tức quay người cùng với đệ tử Lôi Hỏa thành chạy vắt chân lên cổ phi nước đại giống như đang chạy nạn, biến mất trong nháy mắt.

Mãi cho đến khi đã chạy cách mộ viên mấy ngàn mét. Lúc này, Kinh Lôi sư thúc mới thở phào một hơi.

Hắn dừng lại, quay người nhìn đám người Đại sư huynh. Ánh mắt giống như hai thanh lợi kiếm giết người.

“Sư thúc, người kia rốt cuộc là ai? Vì sao...”

Trong lòng đại sư huynh tràn ngập tò mò.

“Câm miệng.”

Kinh Lôi sư thúc nghiêm túc cắt ngang: “Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài. Ai nói ra ngoài, người đó sẽ chết.”

“Vâng, sư thúc, người kia....” “Không được phép hỏi.” “Được rồi, sư thúc, tên kia...” “Câm miệng.”

Đám người Đại sư huynh một bụng đầy nghi vấn, đành phải câm miệng.

Kinh Lôi sư thúc quay người đi vài bước, sau đó dừng lại nhìn đám đệ tử Lôi Hỏa thành: “Các ngươi có biết thiếu niên kia là ai không?”

Đám người đại sư huynh ngoài mặt thì lắc đầu, nhưng trong lòng thì nổi điên.

Con mẹ nó không phải ngươi bảo chúng ta câm miệng sao?

Kinh Lôi sư thúc phối hợp: “Hắn tên Lâm Bắc Thần, một năm trước đó vẫn còn là một tên não tàn không có danh tiếng gì, nhưng bây giờ thì sao? Thiên Nhân cấp năm cũng không phải đối thủ của hắn, nói giết liền giết.”

Đám đại sư huynh Lôi Hỏa thành đều hít một hơi khí lạnh.

Thiên Nhân cấp năm nói giết liền giết?

Kinh Lôi sư thúc lại nói: “Người này cực kỳ háo sắc, bên cạnh còn mang theo hai thị nữ tuyệt sắc, ngày đêm hưởng dụng còn không vừa lòng, lại còn dâm loạn Thần Điện Sơn đế quốc Bắc Hải, ngay cả mấy đứa con gái của Bắc Hải Nhân Hoàng cũng do hắn độc chiếm.”

Gương mặt đám đệ tử Lôi Hỏa thành hiện lên sự chấn kinh, hâm mộ, hướng tới...

“Tuy nhiên, điểm đáng sợ nhất của Lâm Bắc Thần chính là hắn cực kỳ tham lam, tàn bạo. Người bị hắn giết đều sẽ bị hắn chém đứt đầu, đâm xuyên tim rồi lại móc hết tất cả những thứ đáng giá trên thi thể, thậm chí phát rồ đến mức ngay cả thi thể cũng bị bán để kiếm tiền.”

Trong lòng Kinh Lôi sư thúc vẫn còn sợ hãi.

Những tin tức này rất nhiều người đều không biết, hôm nay mới thông qua con đường đặc biệt của Lôi Hỏa thành truyền đến tai hắn.

Vừa mới đọc qua tin tức đã gặp phải chính chủ.

Đây quả thật là một cố sự kinh khủng đến cỡ nào.

Cũng may mà hắn cơ trí, chủ động dâng lên tài vật mới thoát chết.

Tuy nhiên, có thể đào mệnh khỏi tay ma đầu tàn bạo kinh khủng đó cũng được xem là một chiến tích để khoe khoang.

Thấy các đệ tử đều bị khiếp sợ đến đánh mất thần trí, tâm trạng của Kinh Lôi sư thúc đột nhiên khá hơn rất nhiều.

...

...

“Cho nên nói, Bạch Vân thành trở nên rách nát, chính là sau khi tân Thành chủ đả thương người?” Đinh Tam Thạch hỏi.

Trong mộ viên, chủ đề trước đó còn chưa nói xong lại tiếp tục.

Doãn San gật đầu: “Không biết vì sao, sau khi tân Thành chủ nhận chức, đệ tử trong thành thường xuyên mất tích hoặc tử vong ngoài ý muốn, cho dù là đệ tử cấp Tông sư võ đạo cũng không ngoại lệ.”

Mất tích bí ẩn hoặc tử vong ly kỳ?

Mấy chuyện này phát sinh ở trái đất sẽ được gọi là trọng án, phát sinh ở thế giới võ giả chính là vụ án không đầu không đuôi.

“Chẳng lẽ không có ai điều tra sao?”

Đinh Tam Thạch cau mày hỏi.

Doãn San đáp: ‘Có điều tra nhưng không tra ra được.”

“Là Phong Kỷ viện điều tra sao?”

Đinh Tam Thạch hỏi tiếp.