Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1524: Không sai, là ta nói




Nghe xong, Doãn San lấy làm kinh hãi.

Bà nhìn Lâm Bắc Thần.

Không thể nào.

Thiếu niên này toàn thân trên dưới không hề có phong phạm cao thủ chút nào. Một đầu ngón tay cũng có thể đánh được Thiên Nhân cấp bốn?

Cho dù lão thành chủ còn tại thế cũng không dám thổi da trâu như vậy.

Xem ra, nha hoàn này hoàn toàn không biết Thiên Nhân là gì, lại bị thiếu gia nhà mình thổi da trâu lừa gạt, cho nên mới dám nói ra những lời như thế.

Doãn San mỉm cười, cũng không phản bác hoặc vạch trần. Năm đó, bà cũng hồn nhiên như vậy.

Nhưng thế giới tàn khốc này cuối cùng sẽ có ngày lộ ra nanh vuốt dữ tợn phá hủy sự ngây thơ của ngươi, để ngươi hiểu được thế nào là gian khổ.

Hy vọng thiếu niên này và tiểu thị nữ của hắn sẽ chịu đựng sự gột rửa của tuế nguyệt muộn một chút.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài mộ viên truyền đến tiếng xé gió.

Mấy bóng người màu đen giống như điện khẩn, trong nháy mắt từ đằng xa bay vụt đến, rơi xuống trước cổng chính mộ viên, biến thành đệ tử mặc áo giáp trụ màu đỏ của Lôi Hỏa thành.

“Chính là bọn họ.”

“Đừng thả đi.”

“Kinh Lôi sư thúc, chính tiểu bạch kiểm đó đã không nể mặt Lôi Hỏa thành chúng ta ở ụ tàu bến cảng, còn nói Thiên Nhân cấp bốn người trong mắt hắn không bằng một con chó.”

Đám người đại sư huynh dốc hết khả năng châm ngòi thổi gió.

Kinh Lôi sư thúc dẫn đầu một thân cẩm y Thiên Tàm Ti màu đỏ, nhìn bề ngoài cũng chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan tinh xảo giống như điêu khắc, hoàn mỹ đến mức có chút không chân thực, tóc bạc rối tung, trong ngực ôm kiếm, tận lực tạo ra khí chất của một lãng tử phóng đãng không bị trói buộc.

Hắn dường như rất tin vào lời châm ngòi thổi gió của đệ tử mình. Hoặc hắn hoàn toàn khinh thường việc đi phân thật giả.

Tóm lại, Kinh Lôi sư thúc vừa xuất hiện, ánh mắt lập tức lộ ra sự lăng lệ muốn ăn người, cách không tập trung vào Lâm Bắc Thần.

Ngươi nhìn cái gì?

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm của mình.

“Sư thúc” hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lên tiếng: “Mấy lời vừa nãy là do ngươi nói?”

Ngữ khí sâm nhiên.

Giống như một khắc sau đó sẽ trở thành hổ báo mà nuốt người.

Trong lòng Doãn San cảm thấy khẩn trương, lấy hết dũng khí, vội vàng giải thích: “Kinh Lôi đại nhân, không phải như vậy...”

“Câm miệng.”

Kinh Lôi sư thúc lạnh giọng cắt ngang: “Đây không phải chuyện mà ngươi có thể xen vào...” Hắn quay sang nhìn Lâm Bắc Thần: ‘Tiểu tử, ta hỏi ngươi, mấy lời kia có phải ngươi nói hay không?”

Doãn San vội nháy mắt ra hiệu Lâm Bắc Thần hãy mau giải thích.

Ai ngờ Lâm Bắc Thần không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Không sai, đều là ta nói. Nếu ngươi còn chưa nghe rõ, ta có thể lặp lại một lần nữa, Ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng. Thế nào, ngươi có hài lòng với câu trả lời này của ta không?”

Doãn San nghẹn họng nhìn trân trối.

Chẳng lẽ ánh mắt ám chỉ vừa rồi của ta, hắn lĩnh hội sai rồi sao?

Bà nhìn thoáng qua Đinh Tam Thạch, một lần nữa dùng ánh mắt ra hiệu.

Mau đi khuyên đồ đệ của ngươi đi, đừng tìm con đường chết.

Đinh Tam Thạch nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Doãn San, liền lên tiếng: “Đồ nhi...”

Doãn San thở phào một hơi.

Đồ đệ không lĩnh hội được thì sư phụ lĩnh hội cũng được.

Tóm lại vẫn còn một người lợi hại.

Đinh Tam Thạch tiếp tục nói: “Đồ nhi à, đừng gây ra chuyện chết người.”

Doãn San: “....”

Sư huynh ngươi có phải đã hiểu sai rồi không?

Ánh mắt vừa rồi của ta không phải ý đó.

Doãn San không khỏi khẩn trương.

Nhưng lúc này, Lâm Bắc Thần đã ra tay.

Bóng người lóe lên.

Tốc độ nhanh như quỷ mị.

Gần như không có ai bắt được quỹ tích của Lâm Bắc Thần.

Bao gồm vị Kinh Lôi sư thúc kia.

Đối phó với loại Thiên Nhân cấp bốn này, Lâm Bắc Thần thậm chí không cần móc ra đại bổng của mình, cứ một quyền đấm thẳng vào mặt của hắn.

Hoàn toàn dựa vào chiến lực siêu tuyệt mà nghiền ép. Thuần túy khi dễ người.

Ầm.

Kinh Lôi sư thúc dùng mặt tiếp một quyền.

Sau đó, lỗ mũi văng máu, ngửa mặt bay lên trời.

Thực lực khác biệt, thậm chí khiến cho hắn ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có. Người trẻ tuổi không nói võ đức.

Không hô “bắt đầu” đã ra tay.

Đệ tử Lôi Hỏa thành bên cạnh lặng ngắt như tờ, người nào cũng giống như gặp quỷ, nhìn Kinh Lôi sư thúc ngã trên mặt đất, gương mặt ngưng lại, để lộ nội tâm càng thêm chấn kinh.

Sư thúc bại?

Sư thúc đổ.

Sư thúc bị đánh đến mũi lệch?

Sư thúc không chịu nổi một kích?

Chúng ta có phải nhìn nhầm hay không?

Hay là thật ra chúng ta đã dẫn đến một sư thúc giả?

Nếu không, vì sao lại còn chưa kịp đánh trận nào như vậy? Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Doãn San cũng sợ đến ngây người.

Bà vô thức xoa mắt của mình.

Không nhìn lầm, không phải hoa mắt.

Sư thúc Lôi Hỏa thành nằm, đệ tử Đinh sư huynh đứng. Thiên Nhân cấp bốn nằm, mỹ thiếu niên khoác lác đứng. Chẳng lẽ...

Bà nhìn về phía Thiến Thiến vừa rồi bị bà âm thầm định nghĩa “ngực to mà không có não”, một suy nghĩ điên cuồng có chút khó có thể tin lấp lóe trong đầu: “Chẳng lẽ những gì tiểu thị nữ này nói đều là thật?”

Rốt cuộc Đinh sư huynh tìm được một đệ tử mạnh như vậy từ nơi nào thế? Không đúng, không phải tìm, hẳn là lừa gạt.

Dù sao, Đinh sư huynh của bà tuyệt đối không có khả năng mạnh như vậy. Bà không nhịn được quay lại nhìn Lâm Bắc Thần một chút.

Mỹ thiếu niên này vẫn không hề có chút phong phạm cao thủ nào, một tay chống nạnh chỉ vào sư thúc Lôi Hỏa thành đang nằm co giật trên mặt đất: “Ngươi có thừa nhận hay không? A, ngươi có thừa nhận mình còn không bằng một con chó?”

Nhìn quả nhiên là đầu óc không tốt.

Trách không được lại bị Đinh sư huynh lừa gạt làm đồ đệ. Doãn San không hổ là đệ tử ngây thơ nhất lúc trước.