Thành chủ không phải hạng người háo sắc.
Cũng không phải hạng người ngu ngốc.
Vì sao tuổi của ông đã cao lại còn cưới đệ tử của đệ tử của đệ tử?
Chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì.
Một khi truyền đi, đối với thanh danh của Bạch Vân thành cũng không tốt lắm.
Trong lúc khiếp sợ, trong đầu Đinh Tam Thạch không khỏi dâng lên vô số dấu chấm hỏi nhỏ. Lâm Bắc Thần bên cạnh trong nháy mắt hóa thành quần chúng ăn dưa.
Khá lắm.
Sư tổ cưới đồ tôn?
Lâm đại thiếu phải kêu một tiếng “khá lắm”.
Trâu già gặm cỏ non.
Thành chủ này thật sự là người trong đạo, là mẫu mực của chúng ta.
Ông ta nhất định cũng là một mỹ nam tử.
Lúc này, Doãn San chú ý đến biểu hiện của Đinh Tam Thạch, biết ông đang nghĩ cái gì, lập tức cười khổ lắc đầu: “Điều này cũng trách ta trước đó không nói rõ ràng. Sở lão thành chủ đã mất tích ba năm trước rồi. Bây giờ, sự vụ lớn nhỏ trong Bạch Vân thành đều do tân thành chủ Sở Vân Tôn làm chủ. Hắn là cháu ruột của lão thành chủ, là hắn cưới Lục Quan Hải sư muội.”
A, cái này thì tạm được.
Ít nhất bối phận không chênh lệch quá lớn.
Nhưng khi kịp phản ứng đến một điểm mấu chốt, Đinh Tam Thạch càng thêm chấn kinh.
“Khoan đã... Bảo tọa Bạch Vân thành chủ đổi người, nhưng trên giang hồ lại không có chút tin tức nào truyền ra?”
Ông khó có thể tin được.
Bạch Vân thành cũng không phải thế lực võ đạo bình thường. Còn đế quốc Bắc Hải là thánh địa võ đạo.
Địa vị của nó đặc biệt, có thiên ti vạn lũ liên hệ với hoàng thất. Cho đến nay, mỗi một đời thành chủ sinh ra đều là chuyện lớn, phải được hoàng thất sắc phong, thỉnh cầu Kiếm Chi Chủ Quân Miện Hạ chúc phúc, đồng thời còn phải thông báo rộng rãi, chiêu cáo thiên hạ.
Ba năm trước, Bạch Vân thành có Thành chủ mới, vì sao bên ngoài lại không biết?
Cho dù có người tận lực che giấu tin tức nhưng cũng không thể giấu diếm được tai mắt hoàng thất.
Hơn nữa, nghe Doãn sư muội nói, lão thành chủ không phải chết mà là mất tích?
Nên biết rằng, ba mươi năm trước lão thành chủ đã là cường giả Thiên Nhân Cảnh cấp ba đỉnh phong.
Thế mà lại mất tích một cách bí ẩn?
Đây cũng là một đại sự phá thiên.
Đinh Tam Thạch cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.
Ông nghĩ lại, có phải mấy năm qua ông ở một góc, tin tức không thông. Tuy nhiên, khi ông quay sang nhìn Lâm Bắc Thần, thấy hắn kinh ngạc như vậy, liền biết nghiệt đồ này lần đầu tiên nghe được.
Doãn San biết Đinh sư huynh đang nghi ngờ chuyện gì, liền lên tiếng giải thích.
“Bởi vì lão thành chủ mất tích bí ẩn, trước khi mất tích cũng không chỉ định người kế nhiệm. Cho nên, việc tranh đoạt quyền lực đã xuất hiện. Không ít cao thủ trong thành đã táng thân trong cuộc tranh đoạt đó. Cuối cùng, Sở Vân Tôn trổ hết tài năng mới trở thành tân Thành chủ.”
“Những chuyện này là tuyệt mật của Bạch Vân thành, người bên ngoài không biết cũng là chuyện bình thường.”
“Đồng thời, Bạch Vân Bạch Kiếm tượng trưng cho quyền lực Thành chủ cũng cùng nhau biến mất với lão Thành chủ, Sở Vân Tôn kế vị không hợp cách, cho nên hoàng thất không chiêu cáo thiên hạ, không công khai sắc phong Thành chủ mới, vẫn luôn chờ Sở Vân Tôn tìm về Bạch Vân Bạch Kiếm.”
“Mấy chuyện này bị nghiêm mật phong tỏa, chỉ có đệ tử chân truyền Bạch Vân thành mới biết được.”
“Mấy năm qua, đệ tử chân truyền chúng ta đã thề trước mặt tượng thần tổ sư, không được để lộ cho người ngoài biết, bị nghiêm ngặt cấm chỉ rời khỏi Bạch Vân thành. Những tin tức qua lại cũng bị giám sát...”
Doãn San thở dài, nói tiếp: “Đinh sư huynh ngươi không phải người ngoài, đệ tử của ngươi cũng là một phần tử của Bạch Vân thành, cho nên ta mới nói cho ngươi biết.”
Đinh Tam Thạch nghe xong, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không nghĩ đến bên trong Bạch Vân thành lại phát sinh biến hóa long trời lở đất như thế. Thánh địa võ đạo đế quốc, một tòa thành thần thánh trong mắt vô số kiếm sĩ Bắc Hải. Nhưng lại lặng yên không một tiếng động mà biến thiên?
“Nếu ta nhớ không lầm, thiên phú sư đệ Sở Vân Tôn cũng không phải quá xuất sắc, tu vi cũng không tính là người giỏi nhất trong dòng dõi Thành chủ nhất mạch, vì sao lại có thể chiến thắng trong cuộc tranh đoạt chức Thành chủ tàn khốc như thế?”
Đinh Tam Thạch nói ra nghi vấn của mình.
Doãn San đáp: “Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ta lại nhắc đến Lục Quan Hải sư mội. Sở dĩ Sở Vân Tôn sư đệ có thể chiến thắng trong cuộc tranh đoạt, chỉ có một nguyên nhân, là bởi vì hắn nhận được sự ủng hộ của Lục Quan Hải sư muội.”
Đinh Tam Thạch lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nói: “Lực ảnh hưởng của Lục Quan Hải sư muội bên trong Bạch Vân thành đã mạnh như vậy sao?”
Doãn San cười khổ: “Nói đúng ra, không phải vì lực ảnh hưởng lớn, mà bởi vì thực lực quá mạnh.”
Đinh Tam Thạch nói: “Rốt cuộc thực lực của muội ấy mạnh cỡ nào?”
Doãn San suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Vô địch thủ bên trong Bạch Vân thành.”
Có thể.
Đây là một lời giải thích rất hợp tình hợp lý.
Đinh Tam Thạch hiểu ra.
“Quấy rầy rồi, cho ta nói vài câu được không?”
Lâm Bắc Thần đột nhiên nhấc tay, tò mò hỏi: “Doãn sư thúc, vô địch thủ bên trong Bạch Vân thành rốt cuộc là cảnh giới gì thế?”
Doãn San đánh giá một chút vị thiếu niên anh tuấn như ngọc này.
Bà không suy nghĩ nhiều, nói thẳng cái nhìn của bà đủ để Lâm Bắc Thần nghẹn họng mà nhìn theo bóng lưng đáp án: “Thiên Nhân cấp bốn cao giai trở lên.”
Lâm Bắc Thần lập tức mỉm cười.
Xem ra Bạch Vân thành không chỉ phát sinh sự việc trong thành nội, phong tỏa gắt gao, mà đế quốc Bắc Hải cũng phong tỏa rất nghiêm ngặt với thế giới bên ngoài.
Bằng không, vị sư thúc này hẳn phải biết cái gọi là Bạch Vân thành vô địch thủ trước mặt Thần Kỵ Sĩ Lâm Bắc Thần ta chỉ là một chuyện cười.
Tuy nhiên, Thiến Thiên bên cạnh lại nhịn không được.
“Cái gì? Thiên Nhân cấp bốn là có thể hoành hành Bạch Vân thành rồi sao?”
Nàng vô thức hét lên: ‘Quá yếu đi, còn không đánh lại một đầu ngón tay của thiếu gia người nữa.”