“Lôi Hỏa thành?”
Đinh Tam Thạch hơi kinh hãi: “Đó không phải là nơi sư tổ đã từng học đạo sao?”
Sư tổ khai phái Bạch Vân thành Sở Thiên Khoát xuất thân bần hàn, thời gian trước đã từng du học các nơi ở Đông Đạo Chân Châu. Để cầu được chân công, ông đã tuần tự gia nhập rất nhiều thế lực võ đạo lớn nhất, trải qua thiên tân vạn khổ mới có được thành tựu kiếm đạo như ngày hôm nay.
Lôi Hỏa thành chính là một trong những nơi mà Sở Thiên Khoát đã học tập.
Hơn nữa, cũng là một trong những thế lực võ đạo có ảnh hưởng lớn đối với Sở Thiên Khoát. Lôi Hỏa thành có thể tính là thế lực võ đạo nhập lưu ở Đông Đạo Chân Châu.
Cũng bởi vì đoạn tình cảm như thế, cho nên Lôi Hỏa thành có rất nhiều qua lại với Bạch Vân thành.
Doãn San mỉm cười đắng chát: “Đúng vậy, họ cũng được xem là minh hữu Bạch Vân thành chúng ta, nhưng hôm nay...”
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, nhìn thoáng qua đệ tử Lôi Hỏa thành bên cạnh, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, tranh thủ thời gian chuyển sang chủ đề khác: “Mấy năm mà ngươi rời đi, Bạch Vân thành đã phát sinh biến hóa long trời lở đất. Sư huynh, ngươi về là để tham gia đại hội thử kiếm sao?”
Đinh Tam Thạch nghe xong, trong lòng có một suy đoán không tốt.
Ông cũng không truy vấn ngọn nguồn, chỉ gật đầu: “Ta về chính là vì đại hội thử kiếm. Truyền thừa của sư phụ không thể rơi vào tay người ngoài được.”
“Nhưng...”
Doãn San dường như còn muốn khuyên cái gì đó.
Đinh Tam Thạch nói: “Sư muội, ta vất vả lắm mới quay lại Bạch Vân thành. Không nói những chuyện này nữa, ngươi dẫn ta vào thành gặp những sư huynh muội khác đi.”
Doãn San thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Được, chỉ là nơi này...”
Bà lại nhìn đệ tử Lôi Hỏa thành.
Đinh Tam Thạch quay sang nhìn Lâm Bắc Thần: “Ngươi đi đóng tiền đi.”
“Được rồi, sư phụ.”
Lâm Bắc Thần không chút do dự, hào phóng lấy ra mười huyền thạch đi đến chỗ đệ tử Lôi Hỏa thành.
“A, cái này...”
Đệ tử Lôi Hỏa thành có chút do dự.
Chủ yếu trước đó, một ngụm Tiên Thiên Huyền Khí của Lâm Bắc Thần đã thổi tan chiến kỹ toàn lực ứng phó của bọn họ, khiến bọn họ ý thức được mình đã đá trúng một tấm sắt, biết thiếu niên anh tuấn trước mắt ít nhất cũng là Thiên Nhân.
Nhất thời, bọn họ không dám thu tiền. “Ngoan, nghe lời, cầm đi.”
Lâm Bắc Thần nhét mạnh mười huyền thạch vào trong tay đại sư huynh dẫn đầu, sau đó vỗ vai của hắn: “Ha ha, đại sư huynh đúng không? Được rồi, ta nhớ kỹ ngươi.”
Đại sư huynh cầm huyền thạch trong tay, da mặt không ngừng run rẩy. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cầm huyền thạch có chút nóng phỏng tay.
Mãi cho đến khi đám người Lâm Bắc Thần biến mất đằng xa, đám đệ tử Lôi Hỏa thành mới thở phào một hơi.
“Lai lịch của đám người kia như thế nào?”
“Gần đây, kẻ ngoại lai đến tham gia đại hội thử kiếm rất nhiều. Có một số chính xác đều là kẻ khó chơi.”
“Thiếu niên kia nhìn qua cũng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đã là Thiên Nhân?”
“Thiên Nhân thì thế nào? Lôi Hỏa thành của chúng ta cũng có Thiên Nhân. Linh Lôi sư thúc là Thiên Nhân cấp năm, tọa trấn bên trong Bạch Vân thành, chúng ta cần gì phải sợ bọn họ?”
“Đúng vậy, đại sư huynh, vừa rồi tên tiểu tử kia quá phách lối, xem ra cũng chỉ là đệ tử du lịch bên ngoài Bạch Vân thành mà thôi, không phải đại nhân vật gì. Chúng ta không thể để như vậy được, khẩu khí này ta nuốt không trôi. Chúng ta trở về tìm Kinh Lôi sư thúc đi.”
Cái này gọi là lui một bước càng nghĩ càng giận.
Tính ngang ngược của đám đệ tử Lôi Hỏa thành một lần nữa được kích phát ra. Người nào cũng lòng đầy căm phẫn, giống như chỉ cần đám người Lâm Bắc Thần dám trở lại, bọn họ nhất định sẽ đè hắn xuống đất mà đánh thật mạnh.
Sau một phen thương lượng, dưới sự dẫn dắt của Đại sư huynh, tất cả quay về gọi gia trưởng.
...
....
Bên trong Bạch Vân thành.
Khu nghĩa địa công cộng thành Bắc.
Tiếng chim hót lại càng khiến cho không khí u buồn thêm.
“Tại sao lại có thể như vậy?”
Đinh Tam Thạch nhìn mộ bia trước mắt, cả người ngây ra.
Trên mộ bia có từng cái tên quen thuộc.
Đều là sư huynh sư đệ tỷ muội ngày xưa của ông.
Vốn cho rằng lần này trở về Bạch Vân thành, ông sẽ gặp được cố nhân ngày xưa. Không nghĩ đến gặp lại lại là những ngôi mộ băng lãnh, an nghỉ dưới lòng đất.
“Đinh sư huynh, sau khi ngươi rời Bạch Vân thành, có rất nhiều chuyện đã phát sinh, đa số sư huynh sư tỷ đều không có ở đây. Người năm đó cùng nhau tu luyện với ngươi, bây giờ chỉ còn lại ta và Lục sư huynh. Tình huống của huynh ấy cũng không tốt, đã nằm trên giường một năm rồi.”
Biểu hiện Doãn San trở nên ảm đạm.
Đinh Tam Thạch có chút khó mà tiếp nhận được thực tế. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Ông hỏi.
Đệ tử Bạch Vân thành đều là người có thiên phú kiếm đạo nổi bật nhất của đế quốc Bắc Hải, thông qua từng tầng tuyển chọn mới có thể bái nhập trong thành, trở thành đệ tử thân truyền, đạt được các loại công pháp tu luyện, danh sư chỉ đạo, tài nguyên tu luyện. Chỉ cần không chết yểu, kém nhất cũng có thể tu luyện đến cảnh giới Tông sư võ đạo.
Thọ nguyên của Tông sư võ đạo kéo dài hơn người bình thường. Làm sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy được?
“Ngươi còn nhớ Lục sư muội Lục Quan Hải không?”
Doãn San hỏi.
Đinh Tam Thạch sững sờ: “Là đệ tử thân truyền quan môn của vị Đại sư bá kia? Đương nhiên là ta nhớ rồi. Lục sư muội nhập môn muộn hơn chúng ta ba năm, nhưng tu luyện kiếm thuật tiến bộ thần tốc. Nghe nói muội ấy là Minh Tâm Kiếm Thể trời sinh, tư chất tuyệt luân, xương tướng tuyệt mỹ, nhận được sự coi trọng của Thành chủ và Đại sư huynh. Bây giờ muội ấy thế nào? Chẳng lẽ cũng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Muội ấy không có xảy ra chuyện.”
Doãn San nói: “Bây giờ muội ấy đã trở thành Thành chủ phu nhân rồi.”
“Cái gì?”
Đinh Tam Thạch giật mình: “Thành chủ ông... lão nhân gia ông cưới Lục sư muội?”
Hai người chênh nhau đến hơn hai trăm tuổi.
Còn có bối phận nữa.