“Ai bảo ngươi nói nhảm nhiều như thế?”
Đại hán vạm vỡ không kiên nhẫn mắng: “Ngươi quản ta là ai? Mau đóng tiền phí nhập cảng, phí dẫn đường, phí vệ sinh, phí đổi tiền, phí đường bộ... tổng cộng mười huyền thạch. Mau nộp đi, đừng chậm trễ thời gian của lão tử. Nếu không, các ngươi sẽ phải đóng phạt.”
“Trời, mắc như vậy sao?”
Lâm Bắc Thần bước lại gần, bất mãn nói: “Phí vệ sinh? Phí chỉ đường? Chúng ta chẳng cần ngươi chỉ đường.”
“Ầy, bước lên phía trước một trăm mét, rẽ trái, thuận cầu thang đi lên chính là Đông môn Bạch Vân thành...” Đại hán mặc giáp trụ màu đỏ cười lạnh: “Bây giờ ta đã chỉ đường rồi đấy, nộp tiền đi.”
“Chúng ta không cần.”
Đinh Tam Thạch nói: “Ta rất quen thuộc với đường nơi này.”
“Sao?”
Đại hán mặc giáp trụ màu đỏ cười lạnh, sau đó mắng to: “Ta chẳng quan tâm ngươi có quen hay không, có cần hay không. Vừa rồi ta đã chỉ đường, các ngươi đều đã nghe thấy. Nghe thấy thì phải đóng tiền, trừ phi ngươi trả lại những gì nghe được vừa nãy cho ta.”
“Thế thì làm như thế nào?”
“Đơn giản thôi... chém đứt đầu của mình là được.”
Mẹ kiếp.
Lâm Bắc Thần nghe xong, bật cười một tiếng.
Cái thứ đồ gì vậy nhỉ?
Còn vô sỉ hơn so với bà mối ở Thần Điện Sơn ta nữa.
Đây không phải đệ tử Bạch Vân thành, đây là thổ phỉ.
Hắn nhìn Đinh Tam Thạch.
Đinh Tam Thạch cũng rất tức giận: “Ngươi không phải đệ tử Bạch Vân thành. Ngươi là ai?” Phì!
Đại hán mặc giáp trụ màu đỏ phun nhánh cỏ trong miệng ra, đưa tay chỉ: “Thằng chó không có mắt kia, lão tử có phải đệ tử Bạch Vân thành hay không, liên quan gì đến ngươi. Ta đánh chết lão già ngươi. A, đau đau đau, mau buông tay ra.”
Cổ tay của hắn bị Lâm Bắc Thần nắm chặt.
“Sư phụ, thật không phải đệ tử Bạch Vân thành?”
Lâm đại thiếu nhìn lão Đinh.
Đinh Tam Thạch thấy sát ý hiện lên trong mắt Lâm Bắc Thần, biết hắn có ý gì, lập tức lắc đầu: “Đừng nên vọng động, trước xem tình huống rồi hãy nói.”
Tình huống rất quỷ dị. “Đi.”
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Bành.
Một cước đá ra.
“A...”
Cơ thể vạm vỡ của gã đại hán mặc giáp trụ màu đỏ cong lại như con tôm, kêu thảm bay ra ngoài, đập thật mạnh vào tháp kim loại bên cạnh. Ầm một tiếng, gần như khảm vào bên trong, há miệng phun ra một ngụm máu, sau đó mới chậm rãi trượt xuống.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lão Lục bị người ta đánh.”
“Ai dám làm loạn ở bến tàu Bạch Vân thành này? Không muốn sống đúng không?”
“Mau bao vây bọn họ lại, đừng để bọn họ rời đi.”
Bên trong tiếng hò hét, mười võ giả cũng mặc giáp trụ màu đỏ từ trong lầu tháp đằng xa lao ra, giáp trụ trên người không ngay ngắn. Có người để mình trần, có người để chân trần, cũng không biết đang làm gì trong tháp. Nghe được động tĩnh, bọn họ liền như ong vỡ tổ mang theo đao kiếm vọt ra ngoài.
Một đám kỳ hoa không biết từ đâu tới.
“Sư phụ, nơi này thật sự là Bạch Vân thành sao?”
Lâm Bắc Thần hỏi: “Không phải chúng ta đến nhầm chỗ chứ?”
Sắc mặt Đinh Tam Thạch vô cùng khó coi.
Không biết bên trong Bạch Vân thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối không phải Bạch Vân thành trong trí nhớ của ông.
“Đại sư huynh, chính là bọn họ.”
Gã đại hán vạm vỡ bị đạp bay, vừa thổ huyết vừa chỉ vào Lâm Bắc Thần: “Bọn họ không đóng phí mà còn làm loạn. Đừng thả bọn họ đi.”
Vù vù vù!
Đao kiếm phá không.
Kình khí sắc bén mà ngoan độc giảo sát đến.
Lâm Bắc Thần thổi một ngụm Tiên Thiên Huyền Khí.
Phốc.
Tất cả đao phong kiếm khí đều bị thổi tan.
“Sư phụ, như vậy mà còn không giết sao?”
Hắn nhìn Đinh Tam Thạch.
Haiz, sớm biết sẽ không đánh ván cược vừa nãy.
Hiện tại, việc lớn việc nhỏ đều phải nghe theo lão Đinh.
Đinh Tam Thạch lắc đầu: “Tìm hiểu rõ ràng rồi hãy nói.”
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi: “Sư phụ, người không hổ ở rể Hải tộc. Kỳ hạn ba năm chưa đến, người đúng là có thể ẩn nhẫn.”
“Cái gì kỳ hạn ba năm?”
Đinh Tam Thạch sững sờ.
“Đây là một trò đùa, người không hiểu sao?”
Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua một đám võ giả mặc áo giáp đỏ bị hắn dọa tiến thối không được: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ quỳ xuống xin bọn họ giải thích?”
Đinh Tam Thạch cau mày.
Đúng lúc này, một âm thanh mang theo chút kinh ngạc và do dự truyền đến: “Sư... Đinh sư huynh? Là ngươi sao?”
Đinh Tam Thạch và Lâm Bắc Thần thuận theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn lại.
Hai người nhìn thấy một phụ nhân trung niên mặc áo bào kiếm sĩ thuần trắng, tóc bạc, thần sắc có chút tiều tụy, lại có chút e ngại đứng đằng xa, núp đằng sau một cây cọc neo thuyền cao hai mét loang lổ rỉ sét, kinh nghi bất định nhìn sang.
“Ngươi là...”
Đinh Tam Thạch cẩn thận quan sát mười mấy hơi, dường như nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là Doãn San sư muội?”
Phụ nhân trung niên run giọng nói: “Ngươi thật sự là Đinh sư huynh sao? Rốt cuộc ngươi cũng đã về...”
Đinh Tam Thạch bước nhanh qua: “Doãn sư muội, ngươi đây là... tại sao lại biến thành như vậy chứ?”
Khi tu luyện học nghệ ở Bạch Vân thành, số lượng sư huynh đệ bọn họ không ít. Ngoại trừ Bạch Hải Cầm đã chết, tổng cộng có hai mươi ba người. Trước khi chuyện kia phát sinh, quan hệ sư huynh đệ bọn họ xem như hòa thuận.
Tiểu sư muội Doãn San là một trong số đó.
Tiểu sư muội trong trí nhớ của ông mắt ngọc mày ngài, hồn nhiên ngây thơ, mặc dù thiên phú tu luyện không quá cao nhưng rất được sư phụ và các sư huynh sư tỷ yêu thích. Chuyện bình thường thích làm nhất chính là đến Đông thành Bạch Vân thành cho một loại phi cầm ma thú màu trắng tên là Vân điểu ăn, lại còn thích nuôi một số tiểu ma thú vô hại làm sủng vật, là một người không có tâm cơ, một tiểu cô nương tràn ngập ước mơ đối với tương lai.
Nhưng hiện tại thì sao?
Trở thành một phụ nữ trung niên tóc trắng, thần sắc tiều tụy, sắc mặt sầu khổ. Mấy năm qua, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với bà?
“Đinh sư huynh, ta... chuyện kể ra dài dòng lắm.”
Doãn San miễn cưỡng cười một tiếng: “Bạch Vân thành bây giờ không thể so với trước kia. Đúng rồi, bến tàu này đã bị bán ra ngoài, do cường giả đến từ Lôi Hỏa thành quản lý. Ngươi tuyệt đối đừng phát sinh xung đột với bọn họ.”