“Một đội quân sát khí trùng thiên.”
Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi: “Bọn họ không phải nhân loại, là sinh vật gì thế?” “Bạch Mao Phi Giáp tộc.”
Đinh Tam Thạch vuốt chòm râu, cau mày nói: “Bọn họ tự xưng là Thần tộc, thờ phụng Thánh Quang Chi Thần, xưa nay không hòa hợp với Nhân tộc, là bộ lạc dị tộc khu vực Tây Bắc Đông Đạo Chân Châu, cũng là một chủng tộc giỏi về sử dụng kiếm. Không nghĩ đến bọn họ cũng đến.”
“Bọn họ đến cũng là vì truyền thừa Kiếm Tiên sao?”
Lâm Bắc Thần nói: “Truyền thừa này hẳn không phải thứ bình thường?” “Ngươi cho rằng như thế nào?”
Đinh Tam Thạch trừng mắt nhìn hắn: “Ta đã nói với ngươi rồi, nó không phải thứ tầm thường. Nghiệt đồ, lần này, mặc kệ bỏ ra cái giá gì, ngươi nhất định phải lấy cho bằng được. Ngày sau, ngươi sẽ có cơ hội trở thành đệ nhất nhân Kiếm đạo Đông Đạo Chân Châu, thậm chí còn có thể thành thần.”
Lâm Bắc Thần nghiêm mặt nói: “Có thành thần hay không không quan trọng, chủ yếu là giúp sư phụ ngươi hoàn thành tâm nguyện. Cho nên, ta nhất định phải lấy cho bằng được.”
Đinh Tam Thạch nghiêng mặt nhìn hắn, sau đó đập vào ót hắn một cái: “Đừng có lãng sang chuyện khác. Ngươi còn nhớ đổ ước vừa rồi chứ? Ngươi chọn bơi bướm trong ao phân hay là nghe theo lời ta khi đến Bạch Vân thành?”
“A, cái này còn cần chọn sao?” Sắc mặt Lâm Bắc Thần xụ xuống. Không phải ta quá khoa trương.
Mà là thế giới này khắp nơi đều đối nghịch với ta.
Ai biết heo cũng có thể bay lên trời, còn bay nhanh như vậy chứ.
Chít chít chít.
Quang Tương tươi cười, cẩn thận bước đến an ủi Lâm đại thiếu.
Bốp.
Lâm Bắc Thần đập tay vào ót Quang Tương: “Tại sao vừa rồi ngươi không nhắc nhở ta?”
Tiểu cặn bã hổ nhìn thấy cha nuôi bị khi phụ, lập tức nổi nóng, nhịn không được nổi giận gầm một tiếng, nhe răng với Lâm Bắc Thần.
“Này, ngươi có tin ta nấu ngươi cho sư phụ nhắm rượu không?”
Lâm Bắc Thần hung hăng trừng mắt lại.
Ánh mắt Đinh Tam Thạch sáng lên.
Quang Tương hốt hoảng, vội vàng bước qua bảo vệ đứa con nuôi của mình, ủy khuất nhìn Lâm Bắc Thần, không ngừng cầu tình.
...
Lâm Bắc Thần im lặng.
“Mấy con heo vừa rồi vừa to vừa trắng vừa mềm, nướng lên ăn nhất định sẽ rất ngon.” Bên cạnh truyền đến âm thanh nuốt nước miếng của Tiêu Bính Cam.
Hai canh giờ sau.
Cuối cùng cũng đã đến Bạch Vân thành.
Phía Tây Bắc bách vạn đại sơn tương đối khô ráo, độ che phủ của thảm thực vật trên mặt đất không cao, nhiệt độ không khí ẩm. Hiện tại đang là thời tiết thịnh xuân, nhưng cây cối lại không xanh tươi, ngược lại chỉ có thể nhìn thấy những tảng đá màu trắng khắp nơi. Phần lớn sơn lĩnh đều là những ngọn núi đá không một cọng cỏ.
Chỉ có Bạch Vân Phong dưới sự khổ tâm kinh doanh của các kiếm sĩ Bạch Vân thành mấy trăm năm qua, cây cối um tùm, cảnh sắc tú lệ, cực kỳ bắt mắt trong gần trăm vạn ngọn núi, rất đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn leo lên.
Bạch Vân thành tọa lạc trên đỉnh Bạch Vân phong.
Cao vút trong mây, mây trắng quấn quanh.
Đại điểu giảm dần tốc độ, bay đến ụ tàu trên không Bạch Vân thành. “Đây chính là Bạch Vân thành sao?”
Lâm Bắc Thần đứng trên mũi tàu, dò xét chung quanh.
Tạo hình ụ tàu trước mắt rất kỳ lạ, được xây bằng đá trắng lưng chừng giữa vách núi. Tạo hình chỉnh thể là một hình ảnh kiếm sĩ cự hình mọc bốn cánh tay dài ngàn mét, mỗi một cánh tay đều duỗi ra không trung, cầm một thanh kiếm đá cắm ngược xuống đất, có tác dụng chống đỡ.
Một làn gió sử thi phả vào mặt.
Không hổ danh là thánh địa Kiếm đạo đế quốc Bắc Hải.
Lâm Bắc Thần cảm khái trong lòng.
Xây dựng Bạch Vân thành lúc trước sợ là hao tốn không ít nhân lực, vật lực và tài lực.
Có thể tưởng tượng đế quốc Bắc Hải đã từng cường thịnh đến cỡ nào.
Ô ô!
Bên trong tiếng còi, đại điểu dưới sự chỉ dẫn cờ hiệu của nhân viên hậu cần mặt đất đã cập cảng cánh tay thứ ba của pho tượng kiếm sĩ.
Mọi người thuận theo cầu thang bước xuống cánh tay kiếm sĩ.
Người đi bên trên nhỏ bé như con kiến.
“Rốt cuộc cũng đã quay về.”
Khi đặt chân lên bến cảng, tâm trạng Đinh Tam Thạch vô cùng phức tạp, khó nén được sự kích động.
Lúc trước, ông phải gánh tiếng xấu rời khỏi nơi này, vốn cho rằng cuộc đời này sẽ không còn cách nào quay về nữa.
Nơi này có ký ức về khoảng thời thơ ấu của ông. Cho dù đã qua mấy chục năm, nhưng một ngọn cây cọng cỏ đều rất thân thiết, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ông.
Tuy nhiên, so với cái năm mà ông rời đi, Bạch Vân thành dường như trở nên hoang vu hơn rất nhiều.
Lúc trước, ụ tàu tọa kiếm hùng vĩ đến cỡ nào, người đến người đi, kiếm sĩ đến triều bái thánh địa, tìm kiếm học tử, kinh doanh buôn bán nối liền không dứt, phồn hoa như dệt.
Đệ tử Bạch Vân thành mặc áo trắng, tiên y nộ mã, mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ tông môn, chỉ cần phụ trách quản lý và sửa chữa ụ tàu, hoàn thành các loại nhiệm vụ đơn giản như thu phí nhập cảng, phí cầu đường, phí hướng dẫn... cũng có thể kiếm được rất nhiều điểm cống hiến tông môn và tài vật.
Nhưng hiện tại thì sao?
Ụ tàu hình như đã lâu rồi không có sữa chữa qua.
Bên trong khe đá trên mặt đất mọc đầy rêu xanh, cũng đã lâu rồi không ai dọn dẹp. Tảng đá ban đầu màu trắng nhuộm thành màu xâu xanh, mặt đá pha tạp, có rất nhiều khe hở. Một số đài quan sát bằng kim loại đã bị rỉ sét, trận pháp huyền văn bên trên mất đi tác dụng tu sửa, dẫn đến rất nhiều khung tháp bị đứt gãy.
“Mấy người các ngươi đến đây nộp phí đi.”
Một đại hán mặc giáp trụ màu đỏ, miệng ngậm nhánh cỏ, nghênh ngang bước đến, giọng điệu thô lỗ.
“Ngươi là...”
Đinh Tam Thạch nhìn đối phương một chút, không giống đệ tử Bạch Vân thành. Thực lực khoảng bán Tông sư Võ đạo.
Trang phục giáp trụ của người này thậm chí cũng không phải người đế quốc Bắc Hải. Có lai lịch gì chứ?
Một dấu chấm hỏi to lớn hiện lên trong đầu Đinh Tam Thạch.