"He he, bạn học Lâm, không ngờ rằng ngươi lại là một cao thủ giả làm heo mà ăn thịt hổ. Màn trình diễn giả say giả ngủ hôm nay của ngươi thật khiến người ta ấn tượng sâu sắc."
Tống Khuyết Nhất cười nói.
"Xuất chiêu đi."
Lâm Bắc Thần ngoắc ngoắc tay
Không nói nhiều lời tàn nhẫn.
"Vậy thì thật xin lỗi, bạn học Lâm, mời ngươi bị loại đi."
Tống Khuyết Nhất cầm một thanh đại kiếm trong tay, có vẻ như trọng lượng không hề nhẹ.
Có thể đi được đến vòng này, tài năng và thực lực của hắn hiển nhiên là người nổi bật trong hơn hai mươi thiếu nam thiếu nữ ở đây.
Nhưng--
Ầm ầm!
Tiếng thuỷ triều cuồn cuộn vang lên.
Trong sóng nước mênh mông, một đạo kiếm quang lóe lên.
Bùm!
Dáng người của Tống Khuyết Nhất cũng tính là cao to liền bị đánh bay ra ngoài năm mét, mông ngồi bệt trên mặt đất.
"Ây da!"
Tống Khuyết Nhất nhe răng nhếch mép đau đớn, hồi lâu sau mới ngồi dậy nổi.
"Ngươi lại có thể... tiểu tử ngươi, được, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy."
Hắn xoa mông, nhảy giật giật nhận thua.
Mặc dù thất bại không minh không bạch, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, hắn biết được là do khoảng cách giữa hai người quá lớn mới có thể có tình huống như vậy.
Bạch Khâm Vân lại lần nữa hé mở đôi môi mỏng manh hồng nhuận của mình ra và duy trì hình chữ O.
"Không lẽ thật sự là do ta quá ngốc sao?"
Tiểu Loli kiêu ngạo có chút hoài nghi nhân sinh.
Biểu hiện của Tống Khuyết Nhất trước đó có thể gọi là mạnh mẽ, cũng là ba chiêu đã đánh bại đối thủ, không có địch thủ qua bốn chiêu.
Tuyệt đối không phải là một quả hồng mềm.
Kết quả ở trước mặt Lâm Bắc Thần, lại có thể một chiêu đã bại rồi ư?
Suy nghĩ kỹ lại thì các đối thủ trước đó của Lâm Bắc Thần, hình như đều không có ai chống đỡ nổi một chiêu.
Nghĩ kỹ càng cực kỳ sợ hãi.
Các trưởng bối trong yến tiệc, lúc này đối với Lâm Bắc Thần cũng không dám có chút xem thường nữa.
Ngay cả Bạch Hải Cầm, bất giác cũng đã hơi nheo mắt lại.
Vị Đinh sư huynh sa sút tinh thần này của mình, những bản lĩnh khác không nói, thủ đoạn tuyển chọn đồ đệ này thực sự khiến người ta không thể không phục.
Trước có Tào Phá Thiên, sau có Lâm Bắc Thần.
Hai thiếu niên này đều là nhất thời lựa chọn, ngay cả ở Bạch Vân thành cũng được coi là người có thiên phú cực đỉnh.
Nhưng mà, vẻ nghiêm túc trên gương mặt của ông ta rất nhanh chóng tan biến.
Bởi vì mặc dù Lâm Bắc Thần đã biểu hiện rất xuất sắc nhưng so với Tào Phá Thiên vẫn còn kém rất xa.
Huống hồ mình sớm đã có chuẩn bị.
Cho nên, người giành được quán quân tối nay chắc chắn là đồ đệ của mình.
Trong số các lão bối đang ngồi ở đây, người thích điên lên nhất chính là Sở Ngân.
Vị lãnh đạo năm hai của học viện Số 3 lúc này phấn khích đến mức toàn thân đều đang run rẩy.
"Ta quả thực là tuệ nhãn cao siêu giống như Bá Lạc tái thế, ha ha ha."
Ông ta đang cười điên cuồng trong lòng.
Lúc đầu ông ta là người phản đối mọi ý kiến trái chiều, tập trung bồi dưỡng Lâm Bắc Thần.
Bây giờ thu hoạch lớn đến mức vượt xa tưởng tượng, ông ta sắp cười đến rụng răng rồi.
Nếu như không phải là không đúng trường hợp, Sở Ngân quả thực muốn nhảy dựng lên mà múa điên cuồng một khúc.
Ngược lại là Đinh Tam Thạch, vẻ mặt của ông ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ông ta là người biết rõ nhất tài năng khủng khiếp của Lâm Bắc Thần, chuyện này nằm trong dự đoán của bản thân.
Lăng Ngọ trốn ở phía xa, gật đầu lia lịa: Ừm, tiểu tử này được lắm, đủ điên cuồng, đủ tàn nhẫn ...
Nhưng mà, so với kỳ vọng của hắn hình như còn kém hơn một chút xíu. Tiếp tục quan sát.
Lúc này, trong sân lại một vòng bốc thăm khác đã kết thúc.
Lâm Bắc Thần trực tiếp qua vòng.
Tào Phá Thiên đối đầu với tiểu mập Ba miệng rộng.
Trận chiến này diễn ra lâu hơn một chút so với dự liệu của mọi người.
Ba miệng rộng sử dụng Cật Kiếm của mình một cách xuất chúng, tu vi Huyền khí và sức mạnh thể chất đều vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người, một hơi thi triển ra 15 thức đầu tiên trong 21 thức của Chư Thuỷ Kiếm Pháp. Mãi cho đến thức thứ 17, bởi vì chiêu pháp không đúng mới bị đánh bại dưới một kiếm của Tào Phá Thiên.
Tất cả mọi người đều không thể không nhìn tiểu mập với cặp mắt khác.
Có thể ở trước mặt Tào Phá Thiên mà kiên trì đến mười bảy chiêu, quả thực là nghịch thiên.
Duy chỉ có Tào Phá Thiên, ánh mắt loé lên hàn quang, trong lòng có sát ý nổi lên.
"Tên mập này có tài năng phi phàm. Sau này lớn lên, rất có thể sẽ là kẻ thù mạnh của ta. Chi bằng nhân cơ hội này tìm cách trừ khử hắn..."
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Hải lão nhân tóc xanh như tảo biển bước đến giữa sân.
"Các vị, trận chung kết cuối cùng, người chiến thắng cuối cùng của phân đoạn thứ hai, sắp được quyết định rồi."
"Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, để khuyến khích hai vị kiếm khách trẻ tuổi này, ta tạm thời thêm một phần thưởng, mời xem..."
Ông ta từ từ lấy ra một vật.
Là một chiếc nhẫn.
Nó có hình dạng Dực Long bám đuôi, màu xanh đậm, được làm từ chất liệu ngọc thạch nào đó, bề mặt nhấp nháy u quang, lúc ẩn lúc hiện.
Hải lão nhân truyền một ít Huyền khí vào, có thể nhìn thấy trên bề mặt của chiếc nhẫn xuất hiện từng đường vi quang Huyền Văn lưu chuyển.
Trọn vẹn 107 đường.
Các vật phẩm luyện kim luyện khí, bên trong khắc càng nhiều Huyền Văn thì phẩm cấp càng cao, giá trị cũng càng đắt.
"Chiếc nhẫn này là ta dùng quỳnh ngọc của Bắc Hải mà luyện chế thành. Nó là một bảo vật không gian thu nhỏ. Mặc dù không gian chứa đồ ở mức trung bình, nhưng để cất giữ một số vật phẩm cá nhân lại cực kỳ tiện lợi. Chính là phần thưởng cho trận chung kết, hai vị thiếu niên kiếm khách, bất kể là ai thắng thì vật này sẽ thuộc về người đó."
Hải lão nhân mỉm cười nói.
Lời này vừa dứt.
Trong sân vang lên tiếng hét kinh ngạc.
Các lão bối đều lộ vẻ xúc động.
Các thiếu nam thiếu nữ nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn màu xanh đậm kia.
Đặc biệt là Bạch Khâm Vân, nước miếng cũng suýt chút nữa chảy ra. Bảo cụ trữ vật.
Đây chính là một vật hiếm có thực sự.
"Ha ha ha, đa tạ tiền bối đã ban tặng loại bảo vật này cho ta."
Tào Phá Thiên trực tiếp bật cười.
Dù hắn xuất thân từ Bạch Vân thành, trên người cũng không có bảo cụ trữ vật.
Bây giờ Hải lão nhân ở trong trận chung kết đã lấy ra phần thưởng như vậy, chẳng phải là tặng cho hắn một món quà lớn sờ sờ trước mắt đó sao?
Bởi vì trận đấu này, hắn thắng chắc rồi.