Xoẹt!
Hai người giao thủ.
Ba chiêu.
Tạ Vân Vinh thổ huyết tháo chạy.
"Ta thua rồi."
Hắn giao ra thanh kiếm mà mình vừa mới chọn được một cách khó khăn, nói: "Thanh kiếm này cũng đã có linh tính, là một sản phẩm bất phàm, vẫn xin Phá Thiên công tử đối xử tử tế với nó."
Tào Phá Thiên thờ ơ nói: "Kiếm này, ta không cần.”
Mọi người đều cho rằng hắn muốn giúp người hoàn thành ước vọng, trả lại Trảm Thiên Kiếm cho Tạ Vân Vinh.
Keng!
Kiếm quang lóe lên.
Tào Phá Thiên vung kiếm, trực tiếp chém gãy, phá hủy Trảm Thiên Kiếm của Tạ Vân Vinh. “Trên đời này chỉ có thể có một Trảm Thiên Kiếm."
Hắn thờ ơ nói.
"Ngươi......"
Tạ Vân Vinh rất tức giận.
Phải nhượng lại thanh kiếm mà mình không dễ gì mới lựa chọn được và đặt tên đã khiến hắn rất đau lòng, mặc dù thời gian nắm giữ ngắn ngủi, nhưng từ thời khắc đặt tên hắn đã nảy sinh tình cảm với thanh kiếm này, giống như một người bạn tâm giao thân thiết, kết quả lại phải trơ mắt nhìn ‘người bạn thân thiết’ của mình bị huỷ...
"Ngươi thật quá đáng."
Bạch Khâm Vân đột nhiên nhảy dựng lên nói: "Vừa rồi rõ ràng là Tạ Vân Dung đã đặt tên cho thanh kiếm của hắn là Trảm Thiên Kiếm trước, sau đó ngươi mới đặt, Tào Phá Thiên, chung quy phải có người đến trước xếp trước người đến sau xếp sau chứ, ngươi lại trực tiếp phá hủy Phú Danh Kiếm của người ta, thực sự là quá ngang ngược."
Khi Tiểu Loli kiêu ngạo này nói ra lời này, rất nhiều người cũng đã hoàn hồn. Đúng vậy.
Khi đặt tên cho kiếm, Tạ Vân Vinh đã nghĩ ra hai từ Trảm Thiên trước.
Tào Phá Thiên biết rõ người khác đã đặt tên trước rồi, vẫn cưỡng chế đặt cái tên Trảm Thiên cho kiếm của mình, bây giờ lại cậy thế mà huỷ kiếm...
Hành vi như vậy quả thực là có hơi quá đáng.
Nhưng Tào Phá Thiên thậm chí còn không thèm liếc nhìn Bạch Khâm Vân. "Muốn trách phải trách ngươi quá yếu."
Tào Phá Thiên nhìn Tạ Vân Vinh, thờ ơ nói: "Một kẻ yếu đuối không chịu nổi một đòn, không xứng có cái tên Trảm Thiên."
Tạ Vân Dung trừng mắt phẫn nộ một hồi lâu, cuối cùng lẳng lặng lùi về sau.
Vị thiếu niên thiên tài đến từ Vinh Thành này trong lòng âm thầm phát thề, ngày sau khi kiếm thuật đại thành chắc chắn phải khiêu chiên Tào Phá Thiên một lần nữa, cho dù đối thủ là đệ tử của Bạch Vân thành, hắn cũng phải chứng danh cho cái tên Trảm Thiên Kiếm của mình.
Sau đó, trận chiến vẫn tiếp tục.
Lần lượt phân định được thắng thua.
Cật kiếm của tiểu mập Ba miệng rộng có uy lực phi phàm, đã đánh bại Quỳnh Lâm, lại lần nữa thăng cấp.
Đối thủ của Lâm Bắc Thần ở vòng hai là Lâm Hải Đường một tên đê tiện mang một chút tính đàn bà.
Màn trình diễn của Lâm Bắc Thần vẫn rất tuyệt vời. Trịnh Y Kiếm chỉ là một đòn, vẫn là chiêu thức khởi đầu.
Lâm Hải Đường trực tiếp bị đánh bại.
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán.
Đôi mắt của Hải lão nhân loé lên ánh sáng kỳ lạ.
"Môn kiếm pháp này do ta sáng tạo, rõ ràng là lần đầu tiên lấy ra. Tuyệt đối không thể nào bị bất cứ ai nhìn thấy trước. Lâm Bắc Thần này lại có thể lĩnh ngộ được đến trình độ điêu luyện như vậy, hơn nữa trước đó hắn rõ ràng là say rượu mà ngủ...ờ, trừ phi tên tiểu tử này trước đó chỉ là giả vờ ngủ, thật ra là đang âm thầm lĩnh ngộ kiếm pháp, nhưng cho dù như vậy, thiên phú cũng rất kinh người, e là chỉ hơi kém hơn Tào Phá Thiên- người có thể chú ý đến trọng điểm một chút."
Ông ta cân nhắc trong lòng.
Không bao lâu sau, vòng hai đã kết thúc.
Những người chiến thắng là Lâm Bắc Thần, Tào Phá Thiên, Tống Khuyết Nhất, Minh Lạc Thiên và Ba miệng rộng.
Trong đợt bốc thăm lần này, Ba miệng rộng trực tiếp qua vòng. Lâm Bắc Thần đối đầu với Tống Khuyết Nhất.
Tào Phá Thiên đối đầu với Minh Lạc Thiên.
Lúc này, trận thi đấu kiếm thuật mới thực sự bước vào hồi gay cấn.
Vòng ba của trận chiến chỉ có thể dùng một câu để hình dung——
Tốc chiến tốc thắng.
Minh Lạc Thiên là một nữ kiếm khách thiên tài đến từ Nhật Nguyệt thành, đệ nhất đại thành của Đại Xuyên Lĩnh.
Nhưng lại kém hơn rất nhiều so với Tào Phá Thiên.
Hai người giao chiến, chỉ cần ba chiêu, thanh kiếm trong tay Minh Lạc Thiên đã tuột khỏi tay mà bay ra ngoài.
"Ha ha, bạn học Minh, ngươi cũng không cần nản chí, màn biểu hiện lúc nãy đã rất tốt rồi. Chỉ là trong chiêu thức thứ ba, tần suất vận hành Huyền khí xảy ra vấn đề, để ta dạy ngươi, chiêu Thượng Thiện Nhược Thuỷ này ẩn chứa hàm ý...”
Khác với sự tàn nhẫn mà hắn đã đối xử với Tạ Vân Vinh trước đó. Lần này, Tào Phá Thiên lại mỉm cười chủ động mở miệng giải thích.
Ai mà biết, Minh Lạc Thiên trực tiếp ngắt lời, thờ ơ nói: "Không phiền Phá Thiên công tử nhọc lòng, tự ta biết luyện."
Nói xong, nàng với vẻ mặt lãnh đạm quay về chỗ ngồi của mình.
Bị thiếu nữ xinh đẹp mặt không biểu cảm mà từ chối, Tào Phá Thiên vô cùng xấu hổ, trong mắt lóe lên một tia khói mù.
Hắn vốn dĩ cho rằng với địa vị thân phận, tài năng và kiến thức của mình, chỉ cần hắn phóng thích ra một chút thiện ý, thiếu nữ xinh đẹp này nhất định sẽ tích cực hồi đáp, ai mà biết sự thật hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của hắn.
Ha ha ha.
Lâm Bắc Thần ở bên cạnh sắp cười chết mất.
Tào Phá Thiên, cái tên trực nam kiếm sắt ngu xuẩn này.
Ngươi vừa mới dùng ba kiếm đánh bại người ta, còn ở trước mặt nhiều người như vậy nói người ta luyện không đúng chỗ này không đúng chỗ kia, còn muốn theo đuổi người ta, trong đầu ngươi toàn là kim loại cả à?
Ha ha, với dáng vẻ sắt thép này của ngươi, cũng muốn tán gái, kiếp sau đi.
Lâm Bắc Thần không khỏi nhớ đến các bí kíp tán gái lưu hành trên mạng Internet ở kiếp trước, liền trở nên vô cùng tự tin.
Hiện tại mình đã trở nên đẹp trai như vậy, lại mang theo bản hack bên mình, còn thông thuộc các bí kíp tán gái trên mạng. Nói có hình tượng một chút, quả thực giống như một liều xuân dược hình người vậy, đúng chứ?
Cho dù không chủ động đi tán gái, chắc chắn cũng có thể mê hoặc cả đống thiếu nữ xinh đẹp.
"Ngươi đang cười cái gì vậy?"
Bạch Khâm Vân thấy Lâm Bắc Thần cười thầm với vẻ mặt phong phú, nghiêng người qua hỏi.
"Liên quan cái rắm gì đến ngươi." Lâm Bắc Thần trực tiếp nói.
Sau đó, một giây trước khi Bạch Khâm Vân sắp bùng nổ, hắn đã đứng dậy bước vào sân.
Lần này, sự lựa chọn vẫn là thanh đoản kiếm Trịnh Y Kiếm.
Đối thủ Tống Khuyết Nhất.