Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 153: Kiếm tay trái




Hải lão nhân chỉ cười nhạt, cũng không đáp lại Tào Phá Thiên.

Lâm Bắc Thần lại bật cười nói: "Ha ha, tốt quá rồi, ta cũng đang thiếu một bảo vật lưu trữ."

Luận về giả vờ giả vịt, hắn thực sự là không sợ bất cứ ai. Huống hồ, hắn thực sự có hứng thú với thứ này.

Bởi vì nó có thể che chắn cho Baidu Netdisk.

Sau này tuỳ tiện tải xuống thứ gì đó từ Baidu Netdisk, trực tiếp có thể nói rằng nó được lấy ra từ trong nhẫn, không ai có thể nhìn ra sơ hở gì, há chẳng phải là quá đẹp sao?

"Được rồi."

Ông lão nghiêm nghị nói: "Trận đấu bắt đầu."

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, tay trái cầm Trịnh Y Kiếm, Đa Lan Kiếm treo ở thắt lưng, đi đến giữa sân.

Tào Phá Thiên quả thực là một đối thủ nặng ký.

Lúc này, tuyệt đối không được khinh suất.

Nếu không, giả vờ không thành ngược lại còn bị cho ăn hành mất.

"Nếu như bây giờ ngươi bỏ kiếm mà quỳ xuống, lát nữa ta sẽ không để cho ngươi thua quá khó coi."

Tào Phá Thiên thờ ơ nói: "Dù sao thì chúng ta cũng coi như là có một nửa tình nghĩa sư huynh đệ."

"Ngươi cũng xứng à?"

Lâm Bắc Thần trực tiếp nói: "Cái loại tạp chủng phản bội sư môn như ngươi, nói nhiều thêm một câu cũng khiến ta cảm thấy buồn nôn, xem kiếm của ta đây.”

Sự lựa chọn số một của hắn vẫn là đoản kiếm màu bạc Trịnh Y Kiếm.

Kiếm quang loé lên.

Tiếng thủy triều trào dâng.

Trong không trung, huyễn âm giống như thủy triều cuồn cuộn, ngay lập tức lan tràn và tỏa ra.

Chính là thức đầu tiên của Chư Thuỷ Kiếm Pháp.

Tào Phá Thiên cười lạnh một tiếng, vung ra Trảm Phá Thiên. Cũng là thức đầu tiên của Chư Thuỷ Kiếm Pháp.

Ting!

Hai kiếm giao nhau.

Bóng dáng của Lâm Bắc Thần hơi vụt qua.

Tào Phá Thiên hít một hơi, sau đó thi triển ra thức thứ 2.

Giống như tiếng sóng lớn ầm ầm vỗ vào đá vang vọng trong không trung. Trên thanh Trảm Thiên Kiếm, lưu văn sóng nước lập lòe.

Lâm Bắc Thần cũng hít một hơi dài, lại lần nữa vung kiếm.

Cũng là thức thứ hai của Chư Thuỷ Kiếm Pháp.

Keng keng keng!

Tiếng kim loại giao nhau vang lên dày đặc.

Tiếng lưỡi kiếm va đập không dứt bên tai.

Các thiên tài kiếm khách trẻ tuổi đang đứng ngoài quan sát đều trợn tròn mắt.

Bọn họ vừa mới kết thúc trận đấu, đã có lĩnh ngộ về Chư Thuỷ Kiếm Pháp, nhưng nhìn thấy Lâm Bắc Thần và Tào Phá Thiên hai người thi triển ra kiếm thuật tương đồng, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa hàm ý mà bọn họ không thể nào hiểu được, cùng một chiêu thức, nhưng ở trong tay bọn họ thi triển ra, uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Có một số thay đổi tinh vi trong chiêu thức mà bọn họ tuyệt đối không thể ngờ tới.

Trong nháy mắt, hai người đã đối đầu mười bảy chiêu. Con số này đã vượt qua kỷ lục mà tiểu mập Ba miệng rộng đã kiên trì khi đối mặt với Tào Phá Thiên trước đó.

"Lâm Bắc Thần lại có thể chống đỡ đến lúc này.”

"Không phải nói, người này là một tên cặn bã não tàn sao? Tại sao có thể xuất sắc đến như vậy chứ?

Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ thiên tài trong lòng đều trở nên nghi hoặc.

Trong mắt của Minh Lạc Thiên cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.

"Một tên cặn bã trong truyền thuyết, nhưng thực tế màn trình diễn của hắn lại có thể gọi là hoàn mỹ... trên người hắn, rốt cuộc là ẩn giấu câu chuyện gì?"

Thiếu nữ xinh đẹp có chút tò mò.

Lăng Ngọ đang ẩn nấp trong bóng tối, bất giác gật đầu.

Được đấy!

Lâm Bắc Thần vẫn chưa thức tỉnh thuộc tính của Huyền khí, mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới võ sĩ cấp mười.

Tu vi của Tào Phá Thiên sớm đã ở cảnh giới võ sư, rất có thể đã đạt tới cảnh giới võ sư cấp ba.

Trong trận chiến, Tào Phá Thiên cũng không áp chế tu vi của mình, nhưng đã qua hơn mười chiêu, Lâm Bắc Thần vẫn có thể ngang vai ngang vế với hắn ư?

Trên người của tên não tàn này ẩn giấu một số bí mật thú vị đấy.

Không chỉ đẹp trai, lại còn thú vị như vậy...

Cho hắn làm em rể mình, hình như cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được?

Phi!

Ta đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?

Lăng Ngọ lắc đầu, nhanh chóng dừng lại những suy nghĩ kỳ quái này của mình.

Dù sao thì hắn đã quá hiểu rõ về nương mình, cũng biết cuộc hôn nhân của tiểu muội và Ngũ Tuyệt Công Tử có ý nghĩa như thế nào.

Có thể nói, từ khi Lăng Thần sinh ra đã được định sẵn là phải gả cho Vệ Danh Thần.

Ây da.

Ta phải làm sao đây?

Lỡ như tiểu muội tiếp tục đắm chìm vào, ăn sâu bén rễ với Lâm Bắc Thần, tới lúc đó há chẳng phải là...

Lăng Ngọ quay lại nhìn về phía cha nương.

Lại phát hiện nương mình đang nhìn sang với ánh mắt nghiêm nghị.

Hỏng bét.

Bị phát hiện rồi.

Hắn đành phải cố gắng nặn ra một nụ cười và vẫy tay chào.

May mắn thay, giây tiếp theo, Tần Lan Thư đã thu hồi ánh mắt, giống như chưa từng nhìn thấy hai huynh muội hắn.

Ầm ầm!

Tiếng ầm vang giống như hai con sóng cuồn cuộn hung hãn va đập vào nhau.

Bóng dáng của Lâm Bắc Thần và Tào Phá Thiên tách rời hai bên.

Mắt thường có thể nhìn thấy bạch khí đang bốc lên trên đỉnh đầu của Lâm Bắc Thần, như thể có một vỉ bánh bao đang hấp trên đỉnh đầu hắn, khí toàn thân cũng bành trướng ra, đây là dấu hiệu sau khi Huyền khí trong cơ thể bị khuấy động và chuyển vận với tốc độ cao.

Đó cũng là một lý do khiến các động cơ bốc khói sau khi làm việc liên tục với cường độ cao.

Còn Tào Phá Thiên thì hai tay và trên mặt lại loé lên một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Dấu hiệu của việc phóng Huyền khí ra ngoài ở cảnh giới võ sư.

Sau khi thi triển xong hai mươi mốt chiêu thức của Chư Thuỷ Kiếm Pháp, hai người bọn họ thậm chí vẫn bất phân thắng bại.

Các thiếu nam thiếu nữ kiếm khách xem chiến, lúc này đều đang điên cuồng gào thét trong lòng, cũng càng ngày càng kinh ngạc.

Có một loại ảo giác giống như kiếm pháp mà mình đã luyện trước đó hoàn toàn khác với kiếm pháp của hai người này.

Các thế hệ lớn tuổi càng chú ý đến Lâm Bắc Thần nhiều hơn.

Tài năng của Tào Phá Thiên sớm đã được chứng minh, về cơ bản hắn được cho là nhà vô địch tuyệt đối của nhóm thiếu niên trong cuộc ước hẹn đấu kiếm lần này, không ai có thể uy hiếp được hắn. Về phía đối diện, Lâm Bắc Thần ngay từ đầu đã sắm vai một nhân vật bi thảm, chắc chắn là Bạch Hải Cầm đã lôi hắn ra ngoài, lợi dụng việc làm nhục Lâm Bắc Thần để vả vào mặt Đinh Tam Thạch.

Nhưng bây giờ......