Huyết Diễm không hổ là thiếu niên thiên tài đệ nhất Ân thành, vừa xuất thủ liền đem một chiêu ‘Thuỷ Mạn Chư Thiên’ có sát ý mạnh nhất trong 21 thức kiếm của Chư Thuỷ Kiếm Pháp phơi bày ra một cách hoàn chỉnh.
Lâm Bắc Thần tinh thần thoải mái, thản nhiên đứng tại chỗ, mắt nhìn thấy mình sắp bị Thuỷ Mạn Chư Thiên đánh trúng.
Chính vào lúc này--
Xoẹt!
Trịnh Y Kiếm trong tay đột nhiên đâm ra.
Một động tác rất đơn giản.
Chính là chiêu thức khởi đầu của Chư Thuỷ Kiếm Pháp.
Bùm!
Dường như là âm thanh của thủy triều đại hải cuồn cuộn đột nhiên hiện lên.
Keng!
Tiếng kim khí giao nhau vang lên.
"Phụt......"
Huyết Diễm trực tiếp bay ra, Thứ Ma Kiếm tuột khỏi tay.
Ong ong ong!
Thứ Ma Kiếm cắm trên non bộ vẫn đang rung chuyển không ngừng với tốc độ cao.
"Ục......"
Huyết Diễm mở miệng, phun ra một ngụm máu.
Thần sắc trông có vẻ đã mệt mỏi hơn rất nhiều.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Các thiếu nam thiếu nữ không thể nào tin nổi nhìn Huyết Diễm, rồi lại nhìn Lâm Bắc Thần, không dám tin vào kết quả này.
Huyết Diễm rất ngông cuồng.
Miệng cũng rất thối.
Nhân duyên cũng không tốt.
Nhưng mà, thực lực và thiên phú của hắn lại không thể nào nghi ngờ được.
Thậm chí, trong số các thiếu niên thiếu nữ đêm nay, cũng có thể nói là được xếp vào hàng đầu.
Nhưng kết quả lại bị Lâm Bắc Thần đánh bại chỉ trong một kiếm.
Khoảnh khắc vừa rồi khi Trịnh Y Kiếm vung ra, dường như có ảo ảnh tiếng thuỷ triều biển khơi dậy sóng, lúc này vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tên cặn bã não tàn này nằm sấp trên bàn mà ngủ, lại có thể lĩnh ngộ được Chư Thuỷ Kiếm Pháp đến mức độ này sao?
Các thiếu nam thiếu nữ thiên tài đều không cách nào lý giải được.
Đôi môi hồng nhuận xinh tươi của Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân mở to thành hình chữ o.
Nàng không thể không thu hồi lại toàn bộ bản thảo đã được soạn sẵn trong đầu để an ủi Lâm Bắc Thần, không thể nào hiểu nổi lẩm bẩm nói: Tên đại sắc lang này, không phải là gian lận đấy chứ? Sau khi say rượu ngủ một giấc, lại có thể lĩnh ngộ được đến trình độ này sao?
Là giả đúng không?
Rất nhiều trưởng bối có mặt, ngay cả giám quan Hải lão nhân trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc này, thật quá kỳ quặc.
Ở phía xa.
"Ồ, thật đúng là cách biệt ba ngày đã phải lau mắt mà nhìn." Lăng Ngọ cực kỳ kinh ngạc.
Quy tắc của cuộc thi, vừa rồi hắn đã nhìn rõ rồi.
Lâm Bắc Thần ngủ trong một nén nhang, hắn cũng biết.
Nhưng cho dù là vậy, tới cuối cùng cái tên cặn bã này cũng đã chiến thắng.
Hắn sao mà làm được chứ?
Niềm hứng thú trong lòng của Lăng Ngọ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cái tên phá gia chi tử này lại có thể chiếm được trái tim của muội muội mình, xem ra thật sự là có chút tài năng.
Tuy nhiên, quá trình này cũng thật quá ly kỳ.
Lăng Ngọ đã từng gặp qua rất nhiều thiên tài kiếm đạo.
Trong số đó, có một số người xuất chúng, trong thời gian một nén nhang cảm ngộ được một bộ chiến kỹ cấp nhị Tinh đến trình độ ‘dày công tôi luyện’ cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy qua một người ngủ một giấc trong thời gian một nén nhang, khi tỉnh dậy liền có thể lĩnh ngộ được kiếm đạo.
Không lẽ có gian lận trong đó sao?
Có lẽ Lâm Bắc Thần sớm đã tu luyện qua bộ kiếm kỹ này?
Cũng không phải là không có khả năng này.
"Nhìn kỹ lại, nếu như tên cặn bã này thật sự là kỳ tài tuyệt đỉnh, ta cũng không ngại để cho hắn gặp điện hạ..."
Lăng Ngọ có một số tính toán trong lòng.
Hắn quay đầu lại nhìn Lăng Thần.
Người sau hai tay chống cằm, đang nhìn Lâm Bắc Thần với đôi mắt hiện ra hoa đào. Điều này khiến trong lòng Lăng Ngọ lại cảm thấy không vui.
Muội muội nhà mình, hình như cần...Haizz.
Lúc này--
"Ta bại rồi."
Huyết Diễm lớn tiếng nói.
Thân hình của hắn khẽ động, lướt qua như một con chim, rút Thứ Ma Kiếm của mình ra khỏi hòn non bộ rồi nhảy xuống đất, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nghiến răng hung hãn nói: "Nhưng mà, ta sẽ không nhận thua như vậy, đợi đến khi ước hẹn đấu kiếm kết thúc, ta sẽ khiêu chiến ngươi, lấy lại những gì mà ta đã mất."
Lâm Bắc Thần cũng lười bận tâm đến hắn, trực tiếp xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Bạch Khâm Vân lập tức lại gần, nói: "Này, sao ngươi làm được vậy?”
Lời này đã nói lên tiếng lòng của rất nhiều người.
Lâm Bắc Thần thờ ơ nói: "Ha ha, kiếm pháp đơn giản như vậy, ta tuỳ tiện liếc qua một chút, đã hoàn toàn thông suốt rồi, ngươi không làm được, đó là vì ngươi quá ngốc mà thôi."
Bạch Khâm Vân ngay lập tức có một loại xung động muốn cầm chum rượu lên đập vỡ đầu cái tên đại sắc lang này.
Những người khác cũng dần dần xuất hiện một đường đen trên trán. Cuộc thi vẫn tiếp tục.
Rất nhanh sau đó lại có một số người bị loại.
Sau khi vòng đầu tiên kết thúc, còn lại mười người: Lâm Bắc Thần, Tào Phá Thiên, Quỳnh Lâm, Tống Khuyết Nhất, Tống Thanh Phong, Ba miệng rộng, Minh Lạc Thiên, Đông Phương Chiến, Tạ Vân Vinh và Lâm Hải Đường.
Dưới sự chủ trì của Hải lão nhân, tiến hành rút thăm vòng hai.
Càng về sau, trận chiến càng gay cấn.
Bởi vì theo với trận chiến diễn ra, sự lĩnh ngộ của các thiên tài đối với Chư Thuỷ Kiếm Pháp càng sâu hơn.
Ngoài sự lĩnh ngộ và thực hành cá nhân, còn có sự quan sát và học hỏi cách thi triển kiếm thuật của các thiên tài khác để nâng cao bản thân.
Biểu hiện của Tào Phá Thiên đã là mạnh mẽ vô song.
"Tên kiếm của ngươi là Trảm Thiên, tên kiếm của ta là cũng là Trảm Thiên." Hắn nhìn về phía đối thủ của mình là Tạ Vân Vinh, nói: "Chi bằng phân định thắng bại trong trận chiến này. Ai thắng, người đó có Trảm Thiên Kiếm, kẻ thua cuộc phải nhượng lại thanh kiếm của mình, thế nào?
Tạ Vân Vinh đến từ Vinh thành, tài năng phi phàm, tràn đầy tự tin, chỉ là nhiều lúc ngôn từ bất thiện, trầm lặng ít nói, nghe vậy liền nói: "Được."