Thanh kiếm trong tay Lưu Diên Vĩ là một thanh kiếm nguyệt tinh mỏng với thân đen lưỡi vàng, được đặt tên là Nguyệt Tinh.
Sau khi hai người gặp nhau và hành lễ thì đồng thời xuất thủ. Cả hai đều thi triển ra Chư Thuỷ Kiếm Thuật.
Cùng một loại kiếm pháp kiếm kỹ nhưng lại được người ta lĩnh ngộ khác nhau mà thi triển ra, mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Hai người này đều là tiểu kiếm khách thiên tài hạng nhất trong thành của mình, tính cách rất khác nhau, chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã lĩnh ngộ không ít hai mươi mốt đường của Chư Thuỷ Kiếm Pháp.
Nhưng cũng rất nhanh chóng phân định được thân phận.
Cật Kiếm của tiểu mập, dùng một chiêu Thuỷ Yêm Bát Hoang quấn lấy cổ Lưu Diên Vĩ, cuối cùng đã chiến thắng.
"He he, bạn học Lưu nhường rồi."
Tiểu mập thu kiếm, không thể chờ đợi được lại nhét vài miếng trái cây khô vào miệng mình.
Mọi người thấy vậy cũng không nói nên lời.
Thực sự là từng giờ từng khắc đều không thể tách rời với việc ăn.
Người tiếp theo xuất trận là Lư Phong và Quỳnh Lâm.
Cuộc đối đầu giữa hai vị thiên tài một nam một nữ đã kết thúc với phần thắng thuộc về thiếu nữ Quỳnh Lâm.
Sau đó, lại có thêm hai nhóm xuất trận.
Những người chiến thắng lần lượt là Tống Khuyết Nhất và Minh Lạc Thiên. Khi tới nhóm thứ năm, Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân đã xuất trận.
Đối thủ của nàng trùng hợp lại là Tào Phá Thiên.
Trận chiến này không có bất kỳ sự hồi hộp nào.
Tào Phá Thiên chỉ với một kiếm, một chiêu Thiên Sơn Vũ Thuỷ, đã hất Bạch Dung Vân bay ra xa mười mét rồi ngã xuống đất, máu tươi tràn ra nơi khóe miệng, Đại Bảo Kiếm trong tay nàng bay ra cắm vào cột đá bên cạnh Lâm Bắc Thần.
"Không chịu nổi một đòn."
Tào Phá Thiên cười nhạt sau đó quay người trở về chỗ.
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán.
Ai cũng có thể nhìn ra được khoảng cách giữa hai bên là quá lớn.
Bạch Khâm Vân chắc chắn là người yếu nhất trong số tất cả các thí sinh tham gia thi đấu.
Nhưng xét từ nửa chiêu Chư Thuỷ Kiếm Pháp mà nàng vừa thi triển ra, có thể thấy rằng khả năng lĩnh ngộ kiếm đạo của Tiểu Loli không hề yếu.
Đặc biệt là chiêu thức khởi đầu vừa rồi, chắc chắn là có tam vị trong đó, luận riêng về sự lĩnh ngộ đối Chư Thuỷ Kiếm Pháp, e là cũng không thua kém gì so với Quỳnh Lâm, người đã chiến thắng trước đó.
Nhưng Tào Phá Thiên càng yêu nghiệt hơn.
Trảm Thiên Kiếm một kiếm chém ra, xung quanh cơ thể hắn liền có tiếng thủy triều trào dâng cuồn cuộn vang lên.
Chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi mà thôi, hắn đã lĩnh ngộ Chư Thuỷ Kiếm Pháp đến trình độ này ư?
Quả thực là yêu nghiệt.
Năm giai đoạn chính của tu luyện chiến kỹ, rõ ràng Tào Phá Thiên đã đạt đến giai đoạn thứ hai là 'tiến dần từng bước'.
Điều này có chút khó tin.
Chỉ mới một nén nhang mà thôi đã có thể tu luyện một môn kiếm kỹ nhị Tinh đến trình độ này.
Nếu như cho hắn thời gian một ngày, há chẳng phải sẽ trực tiếp đạt đến giai đoạn thứ tư ‘dày công tôi luyện’ rồi sao?
Năng lực lĩnh ngộ kiếm đạo như vậy thực sự là quá đáng sợ.
Trong ánh mắt nhìn về phía Tào Phá Thiên của các thiếu nam thiếu nữ khác đã mang theo vẻ kiêng kỵ nồng đậm.
Rất nhiều thế hệ lớn tuổi cũng khó có thể giấu nổi sự bàng hoàng.
Một nụ cười hài lòng hiện lên trên khuôn mặt của Bạch Hải Cầm.
Tài năng kiếm đạo của Tào Phá Thiên có thể gọi là yêu nghiệt, nếu không ban đầu ông ta cũng sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế cướp đoạt thiếu niên này ra khỏi tay Đinh sư huynh, còn hao tổn tâm huyết bồi dưỡng.
Bạch Hải Cầm thậm chí còn có lòng thu thập rất nhiều tài nguyên, dự định thay da đổi thịt cho Tào Phá Thiên, kích phát huyết mạch, bồi dưỡng ra một thiên tài tuyệt thế kiếm đạo vô song chân chính, có thể gọi là đặt kỳ vọng rất cao.
Bạch Khâm Vân không nói lời nào, giơ tay lau vết máu nơi khoé miệng rồi trở về chỗ ngồi của mình.
"Này, không sao chứ?"
Lâm Bắc Thần hỏi một câu.
“Không sao.” Tiểu Loli hất cái cằm trắng như tuyết lên, nổi giận đùng đùng nói: “Ta biết ngươi định nói cái gì, hừ, không cần an ủi ta. Ta cũng không phải là loại người không chấp nhận thua cuộc. Ta nhỏ hơn hắn ba tuổi, thời gian tu luyện cũng muộn hơn, hôm nay thua cũng là chuyện bình thường. Ta vẫn còn trẻ, đợi qua vài năm nữa, tu vi nâng cao, ta nhất định sẽ dùng Đại Bảo Kiếm chém chết hắn.”
Ồ?
AQ tinh thần thắng lợi pháp sao?
Có cái nhìn rất thoáng.
Nhưng mà, tâm thái như vậy rất tốt.
"Ha ha, họ Lâm kia, ra đây đi, đến lượt hai chúng ta rồi."
Thiếu niên tóc đỏ mặt vuông Huyết Diễm không thể nào chờ đợi được nhảy vào sân, vẫy tay với Lâm Bắc Thần, nói: "Ta rất nóng lòng muốn nhìn thấy ngươi trồng cây chuối đi chảy, ha ha ha, Thứ Ma Kiếm của ta đã vã không nhịn nổi nữa rồi.”
Lâm Bắc Thần nhìn ba thanh kiếm của mình.
Cuối cùng, hắn đã lựa chọn Trịnh Y Kiếm đi đến giữa sân. "Ha ha, dùng đoản kiếm ư?"
Huyết Diễm cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng như dao găm, nói: "Ta có thể cho ngươi một cơ hội đổi lấy thanh Đức Kiếm của ngươi, bằng không, thanh đoản kiếm nhỏ bé này sẽ không chống đỡ nổi một chiêu của ta.”
Lâm Bắc Thần nói: "Một chiêu."
"Cái gì?"
Huyết Diễm sững sờ.
Lâm Bắc Thần nói: "Trong vòng một chiêu, nếu ta không thể đánh bại ngươi thì coi như ta thua."
Huyết Diễm bật cười ha hả, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại dần trở nên hung hãn, nhếch miệng nói: "Tiểu tử, ngươi chọc tức ta, cho dù ngươi là ai, nhưng dám ở trước mặt ta mà ngông cuồng như vậy, ngươi chết chắc rồi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tự cao tự đại, cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng... "
"Bớt nói nhảm."
Lâm Bắc Thần nói: "Xuất chiêu đi."
"Hồn Đạm."
Huyết Diễm tức giận hét lớn, từng sợi tóc đỏ dựng đứng lên, Thứ Ma Kiếm trong tay đánh ra một kiếm.
Trong không khí đột nhiên xuất hiện huyễn âm nước chảy.
Thậm chí trong không trung mơ hồ còn có một hình ảnh thuỷ văn lưu động xuất hiện. Ánh kiếm càng có thuỷ quang lưu động.
"Hay."
Có người trong thế hệ trước khen ngợi một câu.