“Nhị ca, đừng nói nhiều như vậy nữa, huynh nhanh thả ta ra đi.” Lăng Thần sốt ruột đập cửa, nói: “Đêm nay là buổi ước hẹn đấu kiếm ba năm một lần ở Bạch Vân thành, nó sẽ được tổ chức ở hậu hoa viên trong phủ, Lâm Bắc Thần cũng ở đây, ta muốn đi xem náo nhiệt, cuộc ước hẹn đấu kiếm mà thiếu ta, vậy còn tính là thiên tài tụ hội gì nữa chứ?
Lăng Ngọ trầm ngâm gật đầu, nói: "Nói vậy cũng đúng."
Nói xong, hắn quay đầu lại nói với Tần Lan Y: "Dì hai, chuyện này cứ giao cho ta đi, thả tiểu muội ra, ta sẽ xem chừng nó, nếu xảy ra chỗ sơ suất, ta sẽ đi nói với nương ta."
Tần Lan Y hơi do dự một chút rồi đồng ý.
Không giống như Tiểu Ma Nữ Lăng Thần rắc rối chồng chất này, Lăng Ngọ chính là anh tài xuất sắc chân chính của Lăng gia, không khoa trương chút nào khi dùng một câu ‘trí dũng song toàn’ để hình dung về hắn.
Đừng thấy vừa rồi khi hắn nói chuyện với Lăng Thần có vẻ như rất ngây thơ, đó cũng chỉ là vì đối tượng mà hắn đang nói chuyện là muội muội thân yêu nhất của mình mà thôi, trên thế gian này, cũng duy chỉ có người nhà, duy chỉ có Lăng Thần mới có thể khiến cho hai huynh đệ Lăng Ngọ, Lăng Trì lộ ra một phương diện như vậy.
Nếu như là người khác?
Người mà bọn họ nhìn thấy vĩnh viễn chỉ có hai quân nhân kiên cường và giàu lòng hi sinh bình tĩnh lỗi lạc nhất.
"A, cảm ơn nhị ca."
Lăng Thần xông ra, ôm Lăng Ngọ một cái thật chặt, sau đó nói: "Đi, nhị ca, để ta đưa huynh đi ngắm nhìn thế giới."
Lăng Ngọ cười cười, nói: "Trước tiên thay y phục và cải trang một chút đi, nếu không vừa bước vào hậu hoa viên thì đã bị cha nương phát hiện mất rồi, e là muội sẽ bị nhốt lại lần nữa. Đến lúc đó, ta có nói cái gì cũng vô dụng."
Lăng Thần lè cái lưỡi nhỏ nhắn hồng nhuận ra, nói: "Cũng đúng."
Chẳng mấy chốc, nàng đã thay một bộ y phục nam, cải trang thành một thiếu niên anh tuấn, cùng với Lăng Ngọ, người cũng đã cải trang một chút đi đến hậu hoa viên.
Cả hai tìm một vị trí khuất mà trốn.
"Người thật sự rất nhiều."
Lăng Ngọ liếc nhìn xung quanh liền nhận ra đám người Tào Phá Thiên, Đông Phương Chiến, Huyết Diễm ngay tại chỗ.
Là đội trưởng thiên tài của trại lính trinh sát Long Tương Dạ Bất Thu tinh nhuệ đệ nhất ở phía Bắc của đế quốc Bắc Hải, hắn có hiểu biết về các thiên tài thế hệ trẻ tuổi ở Phong Ngữ hành tỉnh cũng không ít hơn so với kẻ thù cũ là tổ chức gián điệp Hắc Long Đài của đế quốc Cực Quang.
"Nhưng mà, Lâm Bắc Thần đó đang ở đâu vậy?" Hắn nhìn xung quanh.
"Ở kia."
Lăng Thần ngay lập tức phát hiện được vị trí của Lâm Bắc Thần, lặng lẽ chỉ về phía hắn.
Lăng Ngọ nhìn theo hướng đó, đã nhìn thấy...
Một tên nát rượu đang nằm sấp trên bàn mà ngủ?
Hắn quay đầu lại nhìn muội muội của mình, chỉ nhìn thấy trong đôi mắt của Lăng Thần loé lên những ngôi sao nhỏ lấp lánh, trong lòng chợt lộp bộp một chút.
Không phải là chơi thật đấy chứ?
Chính vào lúc này--
"Được rồi, hết giờ."
Hải lão nhân mở miệng nói.
Một nén nhang đã được đốt trước đó, lúc này đúng lúc vừa mới cháy hết.
Các thiếu niên thiếu nữ đều đem bí sách chiến kỹ Chư Thuỷ Kiếm Thuật trong tay đặt lại vị trí cũ.
Bạch Khâm Vân nhảy nhót đến, nổi giận đùng đùng trực tiếp đổ một chum rượu lên đầu Lâm Bắc Thần, người sau mới mơ mơ màng màng đứng dậy nói: "Trời mưa rồi à?"
"Mưa cái đầu ngươi á."
Tiểu Loli kiêu ngạo tức điên lên nói: "Hết giờ rồi, xong rồi, lần này ngươi sắp phải trồng cây chuối ỉa chảy rồi."
Lâm Bắc Thần duỗi cái eo lười nhát, chậm rãi đứng lên, nói: "Nhanh như vậy đã hết giờ rồi sao, ta vừa mới mơ thấy đêm tân hôn, đêm xuân đáng giá ngàn vàng..."
Các thiếu nam thiếu nữ đều bước đến trung tâm của địa điểm.
Lăng Ngọ trong bóng tối, kìm lòng không đậu ồ lên một tiếng: Lâm Bắc Thần này cũng thay đổi quá nhiều rồi, phải không?
Một năm trước, hắn đã từng gặp qua cái tên phá gia chi tử này một lần, đó là một công tử ăn chơi trác táng với khí sắc đồi bại thực sự, thân phù thần hư, nhưng Lâm Bắc Thần ở trước mắt, biết khống chế tinh thần lại, khí huyết dồi dào, mơ hồ có một loại sắc bén phóng túng, rất có phong thái của một thiên tài.
Điểm mấu chốt nhất là thực sự rất đẹp trai.
Chẳng trách muội muội xinh đẹp giống như tiên nữ của mình lại động lòng phàm.
Thời gian một năm, tinh khí thần của một người, lại có thể thay đổi lớn đến như vậy sao?
Chẳng lẽ thật sự là gian khổ khiến người ta trưởng thành ư?
Khi Chiến Thiên Hầu phủ bị tịch thu tài sản, Lâm Bắc Thần từ một tên cặn bã não tàn bắt đầu phấn đấu, cho nên mới dần dần bộc lộ tư chất thiên tài của mình?
Điều này khiến Lăng Ngọ cảm thấy có chút bất ngờ.
Hắn quyết định nghiêm túc quan sát một chút.
Trong sân.
"Chư vị, mời đến bốc thăm quyết định thứ tự thi đấu đi."
Hải lão nhân lấy ra một ống thăm, bên trong có hơn hai mươi thẻ số. Các thiếu niên thiếu nữ lần lượt bước lên phía trước để bốc thăm. Lâm Bắc Thần rút được thẻ số 4.
Tổng cộng có mười bốn người, bắt cặp từng đôi một chiến đấu với nhau, người thắng thì tiếp tục vào vòng trong, người thua thì bị loại.
Phân đoạn đấu kiếm chắc chắn là cao trào nhất.
Theo thứ tự, người đầu tiên xuất trận là một tên tiểu mập được gọi là Ba miệng rộng và thiên tài Lưu Diên Vĩ đến từ Trạch thành.
"Bạn học Lưu, mời."
Tiểu mập nhét một miếng thịt thú khô vào trong miệng rồi lấy Cật Kiếm của mình ra. Tên của thanh kiếm chính là chí hướng của chủ nhân.
Chí hướng của tiểu mập chỉ là một từ——
Ăn.
Tạo hình của thanh kiếm cũng vô cùng kỳ dị.
Thân kiếm chỉ dày bằng một ngón tay nhưng lại dài tới hai mét, hơn nữa thân kiếm cực kỳ mềm, thoạt nhìn thì giống như một cây roi, nếu nhìn kỹ mới có thể thấy được vảy ngược nhỏ xíu ở thân kiếm và lưỡi kiếm có gai, tạo hình toàn thân có hình dạng giống như một con trăn màu vàng nhạt.
Rắn rất tham ăn, thường nuốt chửng con mồi có kích thước lớn gấp mấy lần so với mình.
Thanh kiếm này được mệnh danh là Cật Kiếm, cũng là danh xứng với thực.
"Mời."