Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 147: Lăng Ngọ




Một bóng người bay qua bức tường viện, giống như một luồng khói xanh rơi xuống bên hồ nước.

Là một thiếu niên trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân mặc bộ quân phục của đế quốc Bắc Hải tươm tất, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, nước da màu lúa mì tràn đầy vẻ nam tính. Khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ nho nhã, mái tóc đen dài, mơ hồ có mấy phần gần giống với thành chủ Lăng Quân Huyền.

"Hì hì, dì hai, sao người phát giác được ta vậy?"

Thiếu niên cười khúc khích nói.

"Ca ca?"

Lăng Thần mừng rỡ hét lên, nói: "Sao huynh lại quay về rồi? Huynh quay về khi nào vậy?"

Sắc mặt của Tần Lan Y cũng lập tức trở nên nhẹ nhàng, nói: "Lăng Ngọ, không phải con đang ở tiền tuyến phía bắc sao? Sao lại trở về rồi?"

Thiếu niên đẹp trai và nam tính này chính là con trai thứ hai của vợ chồng thành chủ, Lăng Ngọ, một ngôi sao mới trong thế hệ trẻ của quân đội đế quốc, được cho là quân nhân thiên tài có thể trở thành một trong mười đại danh tướng trong tương lai.

"Chấp hành quân vụ."

Lăng Ngọ cười khúc khích bước tới, nói: "Vừa rồi ta đã rất cẩn thận rồi. Dì hai người làm sao mà phát giác được ta vậy?

Tần Lan Y đáp lại: "Chỉ là một số thủ đoạn nhỏ của bang phái giang hồ mà thôi. Tiểu tử thối, về tới nhà cũng không chào hỏi phụ mẫu trước đã lén lút đến thăm muội muội của mình rồi sao?"

"Hì hì, nhị ca thương ta nhất."

Lăng Thần phấn khích bật cười.

Trong lòng nàng, đại ca và nhị ca trước giờ luôn là thần tượng của nàng. Là người mà nàng ngưỡng mộ nhất.

Cũng là mục tiêu phấn đấu của nàng.

"Tiểu muội, muội lại phạm lỗi gì mà bị nương cấm túc vậy?"

Lăng Ngọ tò mò hỏi.

"Ờ ......"

Lăng Thần vừa rồi còn đang nhảy nhót rất vui vẻ, liền suy nghĩ một cách nghiêm túc, cẩn thận sắp xếp ngôn từ của mình, nói: "Có lẽ là bởi vì gần đây ta vừa mới có bạn trai."

"Ồ, cũng không phải chuyện gì to tát... cái gì?"

Lăng Ngọ theo bản năng cảm thấy không có gì, chợt phản ứng lại, cả người giống như một con mèo đột nhiên bị dọa cho sợ hãi, nhảy dựng lên nói: "Muội, muội, muội...bạn trai ư?"

Lăng Thần tỏ vẻ đương nhiên nói: "Đúng vậy, muội cũng không còn nhỏ nữa. Tóm lại cũng không thể giống như nhị ca huynh, trước giờ đều là một con chó độc thân, đừng nói là yêu đương, đã lớn như vậy rồi mà tới tận bây giờ đến cả tay của nữ nhân cũng chưa từng chạm qua, đúng chứ? "

Lăng Ngọ: ...

"Hắn là ai?"

Qua mười mấy nhịp thở, Lăng Ngọ mới điều chỉnh lồng ngực đang nhấp nhô kịch liệt của mình thong thả trở lại.

Lăng Thần nói: "Huynh có biết đấy."

"Ta biết ư?"

Trong đầu của Lăng Ngọ bắt đầu lục soát những cái tên có thể.

Hắn ngay lập tức đã trực tiếp loại trừ một đám người được gọi là thiên tài trong Vân Mộng thành.

Bởi vì hắn biết muội muội của mình có con mắt cao hơn đỉnh đầu, tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến những con cá chạch trong mấy cái đầm nhỏ này, mà đem tên của các thiên tài cực lớn trong toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh điểm qua một lượt, nghi hoặc nói: "Ba miệng rộng? Không thể nào, tiểu tử này quá tham ăn giống như một con lợn béo, Lư Phong? Minh Lạc Thiên? Hả... chờ đã."

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện khác liền nói: "Tiểu muội à, muội có phải là đã quên rồi không, muội còn có một vị hôn phu được chỉ hôn? Muội lại có thể ngoại tình trước hôn nhân ư? Đây chính là muốn nhét vào lồng heo ngâm xuống nước Trầm Hải hả?”

Lăng Thần nói: "Vị hôn phu rắm chó gì, ta không nhận."

Lăng Ngọ cũng không quan tâm nhiều lắm đến vấn đề này.

Bởi vì bao nhiêu năm nay, hắn cũng biết rất rõ, cho dù Vệ Danh Thần là Thiên Kiêu số một của Phong Ngữ hành tỉnh, càng là người bái nhập vào Bạch Vân thành, nhưng muội muội này của mình không biết tại sao, đối với nhân phẩm, gia thế, thiên phú, tu vi, diện mạo,...đều có thể gọi là tuyệt đỉnh của Ngũ Tuyệt Công Tử này, không hề có một chút thiện cảm nào cả.

"Hắn rốt cuộc là ai?" Hắn hỏi.

Tần Lan Y ở bên cạnh trực tiếp công bố đáp án, nói: "Lâm Bắc Thần."

"Lâm Bắc Thần? Đây là thiên tài nhà nào vậy, sao ta chưa từng nghe nói qua?"

Trong đầu của Lăng Ngọ lướt qua một lượt, cảm thấy trong cái tên xa lạ này mang một chút gì đó quen thuộc, hắn nghiền ngẫm một lát, đột nhiên phản ứng lại, với vẻ mặt sửng sốt nói: “Không phải là...là vị đó của Chiến Thiên Hầu gia đấy chứ? "

Tần Lan Y gật đầu: "Bây giờ thì con đã hiểu tại sao nương con lại phải cấm túc Thần Nhi rồi chứ?"

Lăng Ngọ nhìn về phía Lăng Thần. Người sau với vẻ mặt không hề sợ hãi nói: "Không sai, chính là huynh ấy, nhị ca, huynh muốn nói cái gì?"

Lăng Ngọ còn có thể nói gì đây chứ?

Hắn giơ ngón tay cái lên, từ tận đáy lòng nói: "Tiểu muội, tiêu chuẩn kén chồng của muội, nhị ca ta thật sự là... phục rồi, nói đi, tiểu yêu tinh muội có phải là sợ hãm hại người khác, cho nên mới đặc biệt chọn một tên cặn bã để tổn thương lẫn nhau, để gỡ mìn cho những thiếu nữ vô tri ngây thơ lương thiện kia không?"

Lăng Thần nói: "Nhị ca, ta không cho phép huynh bôi nhọ người trong lòng của ta như vậy."

Lăng Ngọ: "......"

Đột nhiên hắn có cảm giác trong lòng trống trải giống như đã mất đi một thứ gì đó quý giá là thế nào nhỉ?

Muốn lôi cái tên cặn bã đó ra mà chém cho đến chết.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ta đã từng gặp qua tên đó... Lâm Bắc Thần, xét riêng về tướng mạo thì cũng không thua kém so với Ngũ Tuyệt Công Tử, đáng tiếc là không có được loại khí thế đó của Ngũ Tuyệt Công Tử...Tiểu muội, muội thích hắn ở điểm nào?"

Lăng Thần hừ một tiếng, nói: "Vừa nhìn qua đã biết huynh chưa từng yêu đương gì rồi, huynh độc thân là đáng đời, thích một người còn cần có lý do sao?

Xoẹt!

Lăng Ngọ cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát dữ dội.

Máu bắn tung toé.