Nữ tử bộ lạc tuy rằng dã tính mười phần, nhưng kỳ thật không phải kiểu nữ tử phóng đãng.
Đổi lại là ngày thường, nàng sẽ không ở trước mắt nhiều người như vậy tuyên thệ chủ quyền, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh Thiến Thiến cùng Thiên Thiên nhảy vào lòng Lâm Bắc Thần, không biết vì sao nàng muốn dùng phương thức này, thể hiện chủ quyền.
Lâm Bắc Thần không hề vội vàng đẩy nàng ra, khiến trái tim nàng bao trùm bởi cảm giác hạnh phúc mỹ mãn.
Nàng cũng chỉ cầu mong như vậy mà thôi.
Lâm Bắc Thần đã làm nàng thỏa mãn gấp bội rồi.
Yến hội được tiến hành rất thuận lợi.
Bởi vì có Lâm đại thiếu, song phương đều biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
Nhất là có sự có mặt của cồn, khiến cho người bộ tộc Bạch Nguyệt vô cùng thích thú, uống đến say mèm, nam nữ thanh niên trong bộ lạc vừa múa vừa hát, hơn nữa còn lôi kéo đám người đội khảo hạch Bắc Hải tiến hành liên hoan bên lửa trại. . . . . .
Bắc Hải Nhân Hoàng trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, còn muốn lừa gạt mấy cường giả bộ tộc Bạch Nguyệt trở về, nhưng sau khi thử đều thất bại.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, tiệc rượu mới chấm dứt.
Người bộ lạc uống say mèm không thể trở về, tạm thời hạ trại ở ngoài thành.
Lâm Bắc Thần cũng không trở lại Cổ thành, mà ở lại doanh địa bộ tộc Bạch Nguyệt.
Một đêm này, Bạch Tiểu Tiểu thật sự điên cuồng.
Liên tục tham trận, liên tục thất bại, nhưng vẫn liên tục tham chiến.
Trong cơ thể mềm mại nóng như bị lửa thiêu đốt, dường như có năng lượng vô hạn bên trong, dã tính bừng lên.
Giống như một đóa hoa tươi phải nở rộ toàn bộ vẻ đẹp của nó trong đêm nay vậy. Cũng giống như một mồi lửa phải phóng thích toàn bộ sức nóng trong đêm nay.
Giống như một mảnh chân tình, phải lấy ra để cho người kia nhìn thấy thật rõ ràng, khiến nó mãi mãi khắc sâu trong sinh mệnh cùng linh hồn của người kia.
Đêm dài chầm chậm trôi, nhưng rồi trời cũng sáng.
Dù Lâm Bắc Thần thân là chiến sĩ thiên phú ngũ hành, khi bình minh lên cũng có chút buồn ngủ, ôm hắc mỹ nhân xinh đẹp đi vào giấc ngủ.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, lúc hắn tỉnh lại Bạch Tiểu Tiểu đã không còn ở trong lều trại nữa.
Hắn đứng dậy kinh mạch giãn ra, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái. Thay quần áo xong, Lâm Bắc Thần đi ra khỏi lều trại.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, bên ngoài có chút nắng, vùng hoang dã xung quanh bỗng trở nên có ba phần thơ mộng bảy phân say lòng người.
Thúy Quả trải dài không dứt, đang được vận chuyển đến trong đại thành màu đen, giao đến tay Lâm Bắc Thần.
Lâm đại thiếu ứng trước một phần tiền lời của mình.
Vấn đề hiện nay là, đợi đến khi trở về Đông Đạo Chân Châu, Lâm Bắc Thần cũng không dám chắc chính mình có thể quay lại Bạch Nguyệt giới hay không —— nếu không thể đi đi lại lại giữa hai bên, có nghĩa là hành trình đến Bạch Nguyệt giới lần này chỉ là một chuyến du lịch mà thôi.
Bắc Hải Nhân Hoàng đi vào trong doanh địa lần nữa, nói chuyện với người của bộ tộc Bạch Nguyệt, lấy vật đổi vật.
Rượu, mỹ thực, lương thực, gia vị, giống cây nông nghiệp, đều là những vật tư thiết yếu cần phải trao đổi.
"Ồ? Tiểu Tiểu sao tự nhiên không thấy đâu rồi?"
Lâm Bắc Thần cả buổi sáng cũng không nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu.
Chẳng lẽ đêm qua chiến bại, cuối cùng không chống đỡ được quay về ngủ rồi?
Không đến mức đó chứ?
Đêm qua sử dụng song tu thuật là Âm Dương Giao Cảm Đại Bi Phú, giảng giải đạo lý, đối với hắc mỹ nữ vô cùng cơ lợi nha.
Lâm Bắc Thần gọi Bạch Linh Nhi lại, viết chữ hỏi.
Trong mắt Bạch Linh Nhi lóe lên dị quang, do dự một chút, lấy ra một khối mộc bài nhỏ, thần sắc trịnh trọng giao cho Lâm Bắc Thần.
Mộc bài màu trắng trong suốt, có chút ẩm ẩm, còn tản ra mùi thơm mát tự nhiên, hiển nhiên là vừa được tạo ra cách đây không lâu.
Mặt trên viết một dòng chữ ——
"Không phải ngươi rời xa ta, là ta không cần ngươi nữa, hừ." Là chữ Bạch Tiểu Tiểu viết.
Lâm Bắc Thần ngẩn ra.
Bạch Linh Nhi là bạn thân của Bạch Tiểu Tiểu, viết một dòng chữ trên mặt đất, nói: "Tiểu Tiểu nói, ngươi không cần đi tìm nàng, nàng phải rời khỏi Bạch Nguyệt giới, đi tới Thánh địa Khư giới, đi theo bước chân của Khâm Vân tỷ tỷ, trở thành thánh nữ vĩ đại nhất Khư giới. . . . .."
Lâm Bắc Thần trầm mặc.
Giữa hắn cùng Bạch Tiểu Tiểu không có cái gọi là oanh oanh liệt liệt.
Cũng không có muôn vàn trắc trở.
Nó giống như là trong cuộc hành trình nhân sinh hai người xa lạ vô tình va phải nhau và yêu nhau, tựa hồ ngay từ đầu đã biết trước phải chia lìa.
Nhưng lần gặp gỡ này, lại không giống những người khác.
Lâm Bắc Thần tin rằng, ngay cả một ‘tra nam’ như hắn, bất luận trải qua bao nhiêu tháng năm, bao nhiêu sương gió, cũng không thể nào quên được, đời này nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Hắn đứng tại chỗ trầm mặc.
Bạch Linh Nhi nhìn thiếu niên mình vô cùng yêu mến trước mắt này, trong lòng âm thầm có chút sốt ruột.
Nhanh đi tìm nàng đi.
Tiểu Tiểu nói rằng ngươi không cần đi tìm nàng, chính là muốn ngươi đi tìm nàng.
Ngươi có phải kẻ ngốc không, sao vẫn còn chưa đi?
Lâm Bắc Thần hiểu rõ ánh mắt của Bạch Linh Nhi. Nhưng hắn cũng không đi. Mà triệu hồi ra Lục Chi Hồn - vũ khí trấn quốc.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng thân kiếm, Lâm Bắc Thần đưa thanh đại kiếm màu xanh biết này từ từ đưa cho Bạch Linh Nhi, nói: "Giao thanh kiếm này cho Tiểu Tiểu, nói với nàng, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Bạch Linh Nhi có chút ngạc nhiên muốn tiếp nhận thanh kiếm màu xanh biếc to bằng hai bàn tay này. Nàng biết đây là bội kiếm tùy thân của Lâm Bắc Thần. Thanh kiếm này rất có ý nghĩa với hắn, ý nghĩa như Đại Bổng Cốt đối với tù trường đi. Tiểu Tiểu tỷ tỷ quả nhiên không tin tưởng lầm người. Tiểu cô nương cầm trường kiếm, vui vẻ rời đi.
Bắc Hải Nhân Hoàng từ xa nhìn thấy một màn này, trong đầu từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Hắn làm bộ lơ đãng đi tới, lại làm bộ lơ đãng hỏi han: " Lục Chi Hồn. . . . .."
"Tặng cho người khác ."
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
"Ồ."
Bắc Hải Nhân Hoàng làm bộ lơ đãng gật gật đầu. Kỳ thật trong lòng ông ta, sắp nổ tung đến nơi rồi. Trấn quốc chi khí của Trẫm.
Cứ như vậy bị tặng cho người khác . . . . . . Tặng cho . . . . . . người khác.......
Lâm Bắc Thần mặc dù là tra nam, nhưng tán gái thật đúng là mạnh tay chi tiền nha. Chả trách mặc dù đểu như thế, nhưng vẫn được rất nhiều nữ tử yêu thích.