Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1432: Rời khỏi và trở về nhà.




Mình có nên gả con gái cho tên tra nam này không. Lần trước nói Lâm Bắc Thần có thể thoải mái lựa chọn công chúa, một nửa là nói đùa một nửa là thật lòng.

Dù sao yêu nghiệt như Lâm Bắc Thần nếu có thể thắt chặt hắn với chiến xa đế quốc Bắc Hải. Có thể đoán được tương lai đế quốc Bắc Hải sẽ vô cùng tươi đẹp. Huống chi người này phong tư như ngọc, ngoại hình thực lực đều bất phàm.

Nữ nhi của mình gả cho hắn dù làm tiểu thiếp cũng không hề ủy khuất.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Bắc Thần tuỳ tiện nói một vài câu liền nhẹ nhàng đem tặng món đồ quý giá như trấn quốc chi khí Lục Chi Hồn cho người khác.

Thủ đoạn tán gái vô cùng cao siêu. Nữ nhi của mình sau này thực sự gả cho hắn, còn phải cạnh tranh với những nữ nhân khác.

Bắc Hải Nhân Hoàng giả bộ lơ đãng rời đi. Trong lòng ông ta rối như tơ vò. Ông ta quyết định tìm cơ hội nói chuyện này với Tả tướng. Có lẽ sẽ tìm ra.

Đến buổi chiều ngày thứ hai, mọi công tác trao đổi đều đã hoàn tất.

Lâm Bắc Thần mạnh tay bỏ ra hơn 3000 Huyền thạch mua mấy món đồ như phân bón, bột tăng cơ, bột năng lượng, bột Linh Chi trên taobao giao cho bộ lạc Bạch Nguyệt.

Thực ra hắn hoàn toàn không cần phải làm như vậy.

Đổi lại tính cách trước kia của Lâm Bắc Thần làm sao có thể bỏ ra nhiều Huyền thạch như thế? Cho dù đánh chết hắn cũng sẽ không làm vậy.

Nhưng mà lúc này Lâm Bắc Thần quả thực cam tâm tình nguyện bỏ ra 3000 Huyền thạch này.

Tại sao ư?

Có lẽ là bởi vì nơi này có một thiếu nữ tính cách kiêu ngạo giống như con báo hoang.

Bộ tộc Bạch Nguyệt đã gần như thống nhất Bạch Nguyệt giới. Cả một mảnh đại lục chỉ có duy nhất chủng tộc của bọn hắn.

Hơn nữa dựa theo sự hồi sinh mạnh mẽ của cây Thuý Quả. Người trong bộ tộc tăng thực lực mạnh mẽ, đa số yêu ma quỷ quái hoang dã đã bị Lâm Bắc Thần tiêu diệt không còn lại mấy con, vậy sự quật khởi của bộ lạc đang ở ngay phía trước, tương lai ngày sau sẽ ngày càng rộng mở.

Bọn hắn bây giờ hoàn toàn có thực lực để tiêu diệt toàn bộ yêu ma quỷ quái, cũng có thể lựa chọn giữ lại một vài bộ tộc hoang dã yêu ma quỷ quái, để sau này làm đối tượng cho những thanh niên trẻ tuổi của bộ lạc ma luyện bản thân.

Nghe đồn loại thần thụ này, sau khi sinh sôi nảy nở diện tích lớn trong một hệ sinh thái, có thể bồi dưỡng lại đất mẹ, cải thiện tình trạng đất, tạo ra một thế giới như trên thiên đường.

Có lẽ chả mấy năm nữa bộ tộc Bạch Nguyệt sẽ cải lão hoàn đồng biến thành một thế giới mới non xanh nước biếc linh khí dồi dào.

Mà tất cả những điều này là do vị thiếu niên đến cùng đoàn khảo sát đế quốc Bắc Hải đang vẫy tay từ biệt đem đến. Đáng tiếc là vị thiếu niên mang đến kỳ tích này hôm nay sẽ phải rời đi.

Trên đầu tường thành, Bắc Hải Nhân Hoàng sau khi đưa bảng thành tích nhiệm vụ khảo hạch ra, mọi người đều có phản ứng y hệt nhau, tim đập thình thịch không nói nên lời mà nhìn chằm chằm vào Lệnh Bài Khảo Hạch.

Chỉ cần Thần Đạo trận pháp trong lệnh bài xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, sẽ chủ động mở ra cửa truyền tống đi đến kinh thành đế quốc Bắc Hải, mọi người có thể về nhà.

Sau đó hoa văn tỏa ra ánh sáng màu xanh lam tượng trưng cho thông đạo hiện ra.

Hoa văn màu làm từ trên lệnh bài tỏa ra, tựa như cây bút vẽ, vẽ trên hư không một cánh cửa cao ước chừng mười thước.

"Thành công rồi."

"Thông qua rồi."

"Vạn tuế!"

Cả đoàn khảo hạch đế quốc Bắc Hải đều vỡ òa. Thời khắc này rốt cục cũng đến .

Mọi người theo thứ tự từ từ rời khỏi.

Lâm Bắc Thần không nói gì, hướng doanh địa bộ lạc dưới thành vẫy vẫy tay, sau đó xoay người tiêu sái rời đi, để lại cho đám người bộ tộc Bạch Nguyệt một bóng dáng phong lưu tuyệt thế mỹ nam tử.

Dưới thành.

Mọi người nhìn Lâm Bắc Thần rời đi theo cánh cửa không gian được mở ra trong hoang bại Cổ thành, mọi người trong bộ tộc Bạch Nguyệt, bất luận già trẻ gái trai trên mặt đều lộ vẻ không nỡ.

Tất cả mọi người biết rõ, Chu trưởng lão lần này rời đi cũng không biết khi nào mới có thể trở về, thậm chí có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.

Đối với người thiếu niên đem đến sự sống cùng hy vọng cho bộ tộc này, trên dưới bộ tộc Bạch Nguyệt đều vô cùng cảm kích và sùng kính.

"Thật đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn không ở lại."

Tù trưởng Bạch Hải Triều trong lòng vô cùng tiếc nuối.

"Tên khốn này. . . . . ."

Trưởng lão độc nhãn cơ trí Bạch Sơn Nhạc miệng thì chửi nhưng tay thì nâng lên lau nước mắt.

Chu trưởng lão đi rồi, để lại cháu gái thân yêu của hắn Bạch Tiểu Tiểu cô đơn một mình, từ nay về sau chắc chắn sẽ mãi mãi sống trong nhớ nhung cùng hoài niệm.

Nữ nhân bộ tộc Bạch Nguyệt đa tình nhưng cũng chung tình. Trưởng lão không khỏi đau lòng cho đứa cháu gái nhỏ của mình.

Cả bộ tộc đều nhìn ra, hai người lúc đó những chuyện nên làm đều đã làm, bông hoa xinh đẹp nhất bộ lạc này hãm sâu như thế nào đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.

Phía sau truyền đến âm thanh khóc nức nở.

Đó là Bạch Linh Nhi cùng đám tiểu cô nương trong bộ tộc đang buồn đến mức khóc thành tiếng. Trong lòng bộ tộc Bạch Nguyệt mà nói Lâm Bắc Thần vô cùng hoàn mỹ.

Hắn có một loại mị lực không thể ngăn cản, tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dường như đã chiếm được trái tim của mọi cô nương trong bộ tộc, hôm nay hắn xoay người rời đi, không mang đi bất cứ thứ gì nhưng lại mang đi tình yêu vừa nảy mầm đã khô héo của các thiếu nữ bộ tộc Bạch Nguyệt.

Bạch Tiểu Tiểu chỉ vì muốn nhìn người trong lòng lần cuối, không biết đã chạy đến từ lúc nào, trên mặt vẫn giữ nụ cười quật cường.

Nàng cuối cùng vẫn nhịn không được mà chạy đến đây.

Nhưng cho dù là trong lòng vô cùng đau lòng, nàng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười. Nàng không khóc nức nở.

Nhưng trong đôi mắt to tròn của nàng từ lâu đã ngập tràn nước mắt.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Bắc Thần nháy mắt biến mất trong cánh cửa truyền tống kia, Bạch Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị cái gì đó lấy đi mất, để lại một khoảng trống, linh hồn cũng theo đó mà đi theo.

Thật là khó chịu.

Thật sự rất khó chịu.

Ta rõ ràng không muốn dây dưa với hắn nữa, tại sao khi nhìn thấy hắn rời đi, cảm giác chính mình như chết đi một lần vậy.