"Lâm Bắc Thần! Lâm Bắc Thần!"
Âm thanh đều nhịp như thể có người bắt nhịp, âm vang mạnh mẽ hướng thẳng lên trời cao, không ngừng hướng tứ phương tám hướng Cổ thành mà đi.
Lâm Bắc Thần cười tủm tỉm vẫy tay, hưởng thụ hết thảy. Đây đều là những gì ta đáng được nhận.
Nếu bây giờ ta mưu phản xử lý Bắc Hải Nhân Hoàng thì không biết sẽ thế nào, những người này không biết có đối xử với ta như kẻ trộm không?
Hắn vui vẻ nghĩ.
Lâm đại thiếu biết chữ của bộ tộc Bạch Nguyệt, đảm đương làm phiên dịch quan giữa hai thế lực.
Có Lâm Bắc Thần yêu nghiệt này lên tiếng, mọi người trong bộ tộc Bạch Nguyệt đương nhiên không có ý kiến gì với nội dung minh ước.
Mà Bắc Hải Nhân Hoàng chỉ mong hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch lần này, cho nên càng nhanh chóng đáp ứng điều kiện kết liên minh, không hề có ý tưởng phát triển thế lực của mình đến thế giới này.
Hai bên ngược lại ăn nhịp với nhau đến lạ, trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Chỉ là đám người bộ tộc Bạch Nguyệt đều cảm giác vô thường kỳ quái.
Cường hãn vô địch như Chu trưởng lão, thế nhưng không phải là người quyền thế cao nhất đế quốc Bắc Hải, mà phải nghe lệnh của nam trung niên thoạt nhìn vô cùng yếu đuối trước mặt, còn nữa chiến sĩ người Bắc Hải cũng quá yếu đi.
Mà đám người Bắc Hải Nhân Hoàng cũng không khỏi buồn bực, Lâm đại thiếu không phải nói hắn hy sinh sắc đẹp của mình, dùng mỹ mạo cùng tài hoa kinh người đả động bộ tộc Bạch Nguyệt, mới thuyết phục được đám dã nhân này xuất binh tiêu diệt bộ tộc Tích Dịch Long Nhân và bộ tộc Lục Bì Ma Nhân sao, vì sao thoạt nhìn đám dã nhân này lại vô cùng cung kính tôn sùng Lâm đại thiếu, như thể hắn mới là tù trưởng bộ tộc này.
Hiệp nghị rất nhanh được ký kết.
"Rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ."
Bắc Hải Nhân Hoàng cuối cùng cũng yên tâm, kích động khó mà nén được.
Lần này xem như hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch một cách xuất sắc.
Kế tiếp, đế quốc Bắc Hải chắc chắn sẽ vượt qua lần đánh giá khảo hạch lại, chuyện sau này nhất định là thuận buồm xuôi gió, đế quốc đích quật khởi đã không còn xa nữa.
Hoàng đế Bệ hạ trong lòng hưng phấn, hạ lệnh thiết yến, chiêu đãi vị khách tôn quý. Rượu ngon món ngon được bưng lên.
Tiêu Bính Cam lại mồ hôi như mưa mà thịt nướng, làm nhân viên nướng thịt.
Mà lần đầu tiên được thưởng thức hương vị rượu ngon trong truyền thuyết, đám người bộ tộc Bạch Nguyệt uống lấy uống để, say mê ca hát, vừa hát vừa nhảy.
Tuy rằng không hiểu ngôn ngữ lẫn nhau, nhưng biểu cảm và động tác, có thể thay thế lời nói.
Huống chi còn có nhân viên số 2 phiên dịch quan Lâm Bắc Thần.
"Lâm Thiên Nhân, ngươi lại giúp trẫm lập được đại công rồi."
Bắc Hải Nhân Hoàng uống rượu có chút ngà ngà say, mở miệng hứa hẹn: "Mấy đứa con gái của trẫm, đều chưa gả đi, dung mạo như hoa, tùy ngươi lựa chọn. . . . . ."
Lâm Bắc Thần ánh mắt sáng lên nói: "Được chọn mấy người?"
Bắc Hải Nhân Hoàng đang uống rượu suýt nữa thì sặc: "Ngươi chẳng lẽ còn muốn lấy hết phần thiên hạ?"
Lâm Bắc Thần vẻ mặt hèn mọn lấy ra tờ giấy, nói: "Bệ hạ, chúng ta ngồi xuống cẩn thận tính toán . . . . . ."
"Không cần."
Bắc Hải Nhân Hoàng giật mình một cái, nói: "Ngươi muốn lấy mấy người thì lấy mấy người."
Lâm Bắc Thần vui vẻ nghĩ, nếu mình đem bán đấu giá công chúa, hẳn có thể đầu cơ kiếm lợi, có thể thu được không ít Huyền Thạch.
Nhất là đế quốc Bắc Hải chắc chắn quật khởi, quyền thế của Bắc Hải Nhân Hoàng sẽ lại tăng thêm một bậc, nếu tiêu diệt đế quốc Cực Quang, vậy đám công chúa Bắc Hải càng đáng giá.
Hắn càng nghĩ càng vui vẻ.
Làm như vậy có phải rất khốn nạn không?
Đến lúc đó, cũng có thể cho những công chúa đó tự mình lựa chọn, ta chỉ thu tiền sính lễ là được —— về phần đồ cưới, ta xem ai dám đòi trực tiếp đánh chết hắn.
Bạch Tiểu Tiểu trước mắt bao người, trực tiếp đi tới ngồi trong lòng Lâm Bắc Thần, hai tay đặt trên cổ Lâm Bắc Thần, rượu ngậm trong miệng nàng rót vào miệng Lâm Bắc Thần!
Một màn này khiến tất cả người đế quốc Bắc Hải đều ngây người.
Vậy là Lâm đại thiếu thật sự hy sinh nhan sắc của mình sao?
Hóa ra những lời hắn nói trước đây không phải là nói đùa.
Chịu nhục chịu khổ để hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm đại thiếu vì hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch lần này, thế mà bị nữ nhân này. . . . . . Thảm, thật sự quá thảm, quả thực là đến mãnh hổ cũng phải rơi lệ.
Đám người đoàn khảo hạch Bắc Hải chỉ cảm thấy tim gan của mình bị đả kích nghiêm trọng. "Thiếu gia."
Hai tiểu thị nữ trắng trẻo xinh đẹp Thiến Thiến cùng Thiên Thiên, rưng rưng nước mắt. Thiếu gia chịu ủy khuất rồi.
Trước kia thiếu gia quyến rũ Dạ Vị Ương, quyến rũ những nữ tử khác, nhưng tốt xấu gì bọn họ đều có dung mạo tuyệt trần, nhìn nữ tử man di bộ tộc Bạch Nguyệt màu da đen tuyền này, thật là ủy khuất cho thiếu gia.
"Lâm đại thiếu bị ô uế rồi."
Lâu Sơn Quan cùng những tướng lãnh khác, trong lòng tràn ngập sự đồng tình vô hạn.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lâm đại thiếu bị tiểu hắc này chà đạp ở trên giường. . . . . . haizz, càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu sao có chút kích thích?
Mặc dù thiếu nữ này da hơi đen một chút, nhưng dáng người và dung mạo thật sự xinh đẹp vạn người có một, khiến người khác chỉ nhìn một cái, vậy mà sinh ra cảm giác kinh diễm không nói nên lời.
Dù sao các tướng sĩ bình thường, cũng không giống quý tộc đế quốc cố chấp với tiêu chuẩn trắng là đẹp.
Vì thế cảm giác đồng tình vừa sinh ra đột nhiên biến mất, biến thành cảm giác hâm mộ. Lâm đại thiếu, buông cô gái kia ra, hãy để chúng ta giúp ngươi.
Chúng ta cũng nguyện ý ‘hy sinh thân mình’ vì đất nước.
Lâm Bắc Thần trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, cười hắc hắc, cũng không nhăn nhó khó chịu, ôm Bạch Tiểu Tiểu vào trong lòng, vỗ vỗ mông của nàng, mông lớn bị vỗ rung nhẹ, nói: "Yêu nghiệt nhà ngươi, có tin bổn tọa lập tức lấy phục yêu côn pháp đánh tan nguyên thần cùng hồn phách của ngươi không?"
"Hắc hắc hắc. . . . . ."
Bạch Tiểu Tiểu nở nụ cười kiều mỵ.