Không khí nháy mắt khẩn trương tới cực hạn.
"Chuẩn bị. . . . . ."
Bắc Hải Nhân Hoàng đã giơ cao cánh tay lên.
Chỉ cần hạ lệnh, nỏ bọc thép cùng pháo huyền năng sẽ bắt đầu nổ vang, tranh thủ trước khi kẻ địch chưa tới gần tường thành, trước tiên cho bọn hắn một chút đả kích. . . . . .
Đúng lúc này ——
"Đợi đã, là thiếu gia. . . . . ."
Ánh mắt sắc bén của Thiến Thiến, lập tức nhìn Lâm Bắc Thần bị đám người mọi rợ vây bên trong, nhất thời kinh hô: "Thiếu gia bị bắt, bọn hắn tìm đường chết, ta phải đi cứu thiếu gia. . . . . . Xông lên."
Nàng hét lên một tiếng, nhảy từ trên tường thành xuống.
Đầu đám người đại thống lĩnh cấm quân Lâu Sơn Quan lập tức ong ong như bị đập mạnh. Lâm đại thiếu bọn hắn ngày nhớ đêm mong cuối cùng đã quay trở lại Nhưng ai ngờ được rằng khi trở lại là với thân phận một tù binh.
Xong rồi.
Thật sự xong rồi.
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng .
Nhưng một giây tiếp theo
Lâm Bắc Thần – kẻ được cho là bị đám người mọi dợ bắt làm con tin, đột nhiên dùng chiến thuật thoát ra, xuất hiện trước mặt Thiến Thiến, bàn tay gõ nhẹ lên đầu của tiểu thị nữ xinh đẹp.
"Tù binh?"
Lâm đại thiếu tức giận nói: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bị bắt giữ hả." Thật quá đáng.
Bổn thiếu gia hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, mang theo tin mừng quay về, rõ ràng là Tề Thiên đại thánh chân đạp bảy sắc cầu vồng nha. Tại cái miệng của người, nháy mắt làm hỏng bầu không khí ta khổ sở vắt óc tạo ra.
"Thiếu gia, ngươi không bị bắt sao."
Thiến Thiến vô cùng ủy khuất xoa xoa đầu, sau đó hoan hô một tiếng, liền nhảy vào trong lòng Lâm Bắc Thần, đầu rụi rụi vào trước ngực Lâm đại thiếu, như một chú mèo hoang muốn được chủ nhân vuốt ve.
Xa xa, Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy một màn như vậy, mí mắt không khỏi giật giật.
Giây tiếp theo, Thiên Thiên cũng chạy tới.
Còn có Tiêu Bính Cam, Quang Tương. . . . . .
Còn có Vương Trung —— đồ chó này lại để hai bạch ngân vệ đích thân dìu từ trên thành xuống mặt đất, nếu tự mình nhảy xuống chắc chắn thịt nát xương tan mà chết.
"Thiếu gia, hu hu hu, ngươi rốt cục đã trở lại."
Vương Trung tiến lên, ôm lấy đùi Lâm Bắc Thần, dáng vẻ vô cùng kích động, dùng sức chùi nước mắt nước mũi lên đùi Lâm Bắc Thần: "Ta còn tưởng người đã chết rồi, lòng đau như cắt kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. . . . . ."
Lâm đại thiếu không chút khách khí một cước đá bay lão quản gia quay lại trên tường thành. Đồ chó này. Lại chiếm tiện nghi của ta.
Thiên Thiên cũng lao vào trong lòng Lâm Bắc Thần, vòng tay ôm chặt cổ hắn, thoáng e lệ nhưng kiên định “chụt” một cái hôn trên mặt Lâm Bắc Thần. . . . . .
Phía xa, Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy một màn như vậy mí mắt giật giật lần thứ hai.
Trên mặt Lâm Bắc Thần hiện ra vẻ phiền muộn.
Haizz.
Ta thừa nhận ta có mỹ mạo cùng tài hoa đáng lẽ không nên có ở độ tuổi này. Hàn huyên một hồi, Lâm Bắc Thần đi tới đầu tường thành.
"Bệ hạ, Hoàng quân nhờ ta gửi lời đến ngài. . . . . ." Lâm Bắc Thần vui tươi hớn hở nói.
Nhưng thực đáng tiếc Bắc Hải Nhân Hoàng không phải Chu Thì Mậu, không nói ‘Tiểu tử nhà ngươi dẫn quỷ đến đây phải không?’ mà vô cùng kinh ngạc chỉ vào bộ tộc Bạch Nguyệt phía dưới, nói: "Hoàng quân? Bọn hắn sao?"
Lâm Bắc Thần nâng tay lau mồ hôi trên trán.
Những năm tháng không có ai để pha trò thật là tịch mịch đi.
Lâm Bắc Thần kể sơ qua những chuyện đã xảy ra trước đó cho Bắc Hải Nhân Hoàng nghe: "Bạch tù trưởng là tới kết minh cùng chúng ta, bệ hạ chỉ cần kết liên minh với một thế lực nhiệm vụ khảo hạch lần này của chúng ta, có phải sẽ hoàn thành không ?"
Không ai trả lời.
Đám người đứng trên đầu tường là Bắc Hải Nhân Hoàng, Tả tướng, Cao Tinh Hàn, toàn bộ đều đang ngây người, tựa như bị Mỹ Đô Toa liếc nhìn một cái hóa thành tượng đá vậy.
Bọn họ cũng không dám tin lời nói của Lâm Bắc Thần.
Mơ sao?
Ta đang nằm mơ đi.
Bắc Hải Nhân Hoàng tự nhéo đùi mình.
Tả tướng hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi.
Cao Tinh Hàn vô cùng tàn nhẫn đâm chính mình một kiếm, phập một tiếng, máu chảy như suối. . . . . .
Vẻ mặt Lâm Bắc Thần vô cùng khoái chí.
Đúng vậy.
Hắn chính là muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Khiếp sợ hơn một chút.
Khoa trương hơn một chút.
Khó tin hơn một chút.
Oa ha ha ha ha, thành tích vĩ đại của ta, quả nhiên làm cho đám phàm phu tục tử này sững sờ.
Hiệu quả này chính là điều hắn muốn.
"Bệ hạ, bệ hạ, tỉnh lại."
Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: "Tù trường bộ tộc Bạch Nguyệt, còn đang ở dưới thành chờ kết minh cùng ngài đây, kia chính là một vị Thiên Nhân cấp năm, không thể tiếp đón chậm trễ."
Bắc Hải Nhân Hoàng như vừa tỉnh mộng.
"A . . . . . . Những gì ngươi vừa nói đều là sự thật sao?"
Hắn không phải là người không biết cách đối nhân xử thế, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến hắn vẫn không thể tin nổi.
"Thật, thật như vàng nha."
Lâm Bắc Thần vỗ ngực cam đoan.
Bắc Hải Nhân Hoàng nhìn thấy những đại thần xung quanh cũng đang khiếp sợ dường như không nói nên lời, lúc này mới để ý quần áo dung nhan, nói: "Chư vị ái khanh, theo trẫm đi xuống, nghênh đón tù trưởng bộ tộc Bạch Nguyệt."
Nhóm đoàn khảo sát đều đi xuống lầu.
Mà lúc này, trên đầu tường thành cũng đã truyền đến tiếng hoan hô âm vang như sóng thần. Rất nhiều tướng lãnh cùng binh lính nước mắt không ngừng tuôn ra.
Người mà bọn hắn chờ đợi trong khoảng thời gian tuyệt vọng cùng đen tối nhất đã quay trở lại. Mang thắng lợi trở lại.
Mang quang minh trở lại.
Các tướng sĩ hoan hô nhảy nhót, ở trên đầu tường thành hô to tên Lâm Bắc Thần.