Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 143: Cái tên quái quỷ gì vậy?




Sắc mặt của mọi người đều lần lượt thay đổi.

Các thiếu niên giơ tay ấn giữ chuôi kiếm của mình.

Các thế hệ lớn tuổi lại hơi phóng tu vi ra để khống chế bội kiếm. Keng keng keng!

Tiếng kiếm kêu vẫn vang lên không ngừng.

Tào Phá Thiên vốn dĩ không quan tâm, nhưng dần dần lại không cách nào dùng tinh thần lực để áp chế Trảm Thiên Kiếm được, đành phải giơ tay ấn giữ chuôi kiếm để nó không thoát ra khỏi vỏ, nhưng bên trong vỏ kiếm, Trảm Thiên Kiếm vẫn không ngừng vùng vẫy.

Phương Đông Chiến lại phải ấn giữ chuôi kiếm bằng cả hai tay, dáng vẻ cực kỳ khổ sở, miễn cưỡng khống chế được thanh kiếm ở bên cạnh mình.

Những thiếu niên trẻ tuổi khác như Huyết Diễm, Tống Khuyết Nhất, Tống Thanh Phong, Lâm Hải Đường,... cũng cố gắng hết sức để khống chế kiếm mới có thể khiến cho nó không bay ra ngoài.

Còn Bạch Khâm Vân thì quả thực giống như một con búp bê vải treo trên thanh đại kiếm, cố gắng hết sức để duy trì, một tay túm lấy chuôi kiếm, tay còn lại túm vào cột đá bên cạnh, mới miễn cưỡng không bị hút qua.

Đương nhiên, cũng có những người như Hạ Hầu Trùng, Hạ Hầu Ngang, v.v...mặc dù đã cố gắng hết sức để duy trì nhưng cuối cùng cũng khó mà khống chế bội kiếm ở giữa eo, trong tiếng leng keng, trường kiếm vụt ra bay về phía Lâm Bắc Thần.

Keng keng keng!

Giống như tiên nhân ngự kiếm.

Hàng chục thanh kiếm xuyên qua không trung mà đến, tất cả đều lơ lửng trên không cách Lâm Bắc Thần hai mét.

Điều này khiến Sở Ngân, người đang định ra tay, thở phào nhẹ nhõm một hơi, án binh bất động.

Chính vào lúc này--

"Xong rồi."

Phạm Tổ Ngang hét lên sung sướng.

Chỉ thấy nét cuối cùng của chữ ‘Đức’ rơi xuống, cuối cùng đã hoàn thành toàn bộ quá trình khắc tên cho thanh kiếm.

Hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng như thể một người mắc bệnh nặng hư thoát, nhưng mà vẻ cuồng hoan trong đôi mắt cũng không thể nào che giấu được.

Gặp phải tình huống này, mặc dù có khó khăn trong việc khắc tên, nhưng đối với đại sư rèn kiếm mà nói, lại là một cơ duyên hiếm thấy, dưới sự phối hợp của kiếm chủ, việc hoàn thành toàn bộ quá trình Phú Linh Kiếm chẳng khác nào một võ giả đột phá được nút thắt tu luyện. Có nghĩa là từ nay về sau, tu vi rèn kiếm của hắn đã có một bước nhảy vọt về chất, có lẽ không bao lâu nữa thì có thể tu luyện thuật Phú Kiếm Hồn rồi.

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy có một luồng cảm giác huyết mạch tương thông từ chuôi kiếm của Đức Kiếm truyền đến.

Thanh song thủ đại kiếm này giống như nối dài với cánh tay của mình, như thể hợp nhất với cơ thể mình.

Cảm giác này thoải mái hơn khi hắn nắm giữ bất kỳ thanh kiếm nào trước đây.

Giống như kiếp trước khi bản thân còn là một game thủ, trong vô số lần ảo tưởng, cuối cùng cũng có được cảm giác xuất thần.

Mỗi một kiếm khách đều phải có thanh kiếm thuộc về riêng mình. Quả nhiên là như vậy.

Hắn cầm kiếm tiện tay vung vẩy.

Keng keng keng!

Hơn chục thanh kiếm lơ lửng trong không trung, tất cả đều vỡ vụn chỉ trong tích tắc. "Hả?"

Lâm Bắc Thần lúc này mới nhận thấy có điều gì đó không ổn xung quanh mình. "Các ngươi... lại còn nhân lúc ta không chú ý mà đánh lén ta à?”

Bộ não hoạt động cực nhanh, Lâm Bắc Thần không chút do dự trực tiếp ném cái nồi, nói: "Thật quá vô sỉ. Nhưng mà, nói xấu phải nói ở trước mặt, mọi người đều nhìn thấy cả rồi, Đức của ta, vừa rồi có thể không đụng chạm vào kiếm của các ngươi, cho nên những thanh kiếm bị gãy này, ta sẽ không đền đâu."

Lâm mỗ bây giờ là một con gà trống sắt vắt chày ra nước.

Muốn bắt hắn đền tiền ư?

Không đời nào.

Đám người Hạ Hầu Trùng nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều với vẻ mặt như đưa đám, khóc không ra nước mắt.

Mặc dù kiếm của bọn họ không phải là bảo vật quý báu, nhưng cũng là lợi khí được lựa chọn kỹ lưỡng, có giá trị không nhỏ, bỏ tâm tư ra mới có được, kết quả là bị vỡ vụn tan tành một cách không hiểu ra làm sao như vậy, điều này khiến trái tim của bọn họ đều rỉ máu.

"Độ phù hợp một trăm phần trăm, một kiếm xuất ra, phá huỷ trăm kiếm, ha ha, chúc mừng tiểu bằng hữu, ngươi đã có được một thanh kiếm hợp thân."

Trong đáy mắt của Phạm Tổ Ngang thoáng qua một tia kinh ngạc, được che dấu cẩn thận, mỉm cười chắp tay nói.

Kiếm hợp thân?

"Đó là cái gì?"

Lâm Bắc Thần mở to đôi mắt vô tri.

“Ha ha, chỗ kỳ diệu trong đó, tiểu hữu ngày sau sẽ tự biết thôi.” Phạm Tổ Ngang cũng không giải thích, với vẻ mặt tươi cười nói: “Còn hai thanh kiếm kia nữa, cứ để ta tiếp tục khắc tên cho kiếm."

Anh chàng này, sao đột nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy chứ?

Thái độ trước sau biến hoá cũng quá rõ ràng rồi, đúng không?

Trong lòng nghi hoặc, Lâm Bắc Thần đưa trung ngân kiếm qua nói: "Nó gọi là Đa Lan."

Phạm Tổ Ngang liền giật mình: "Đa Lan?"

"Đúng vậy, thần khí tiền kỳ đối tuyến." Lâm Bắc Thần cảm khái nói.

Tiền kỳ đối tuyến?

Cái quái gì thế?

Phạm Tổ Ngang với vẻ mặt sững sờ.

Những người xung quanh cũng choáng váng.

Đa Lan Kiếm?

Cái tên rất kỳ quái.

Đa Lan là ai?

Tên người à?

Hay là tên địa danh?

“Được rồi, tùy ý ngươi.” Phạm Tổ Ngang cuối cùng cũng không hỏi nhiều nữa, mà thực hiện nhiệm vụ của mình với tư cách là một đại sư rèn kiếm, dùng bí thuật để khắc hai chữ ‘Đa Lan’ lên trên thân kiếm của trung ngân kiếm.

Lần này, không có hình ảnh trăm kiếm thờ phụng.

Nhưng khi Lâm Bắc Thần cầm Đa Lan Kiếm, từng tia Huyền Văn ánh bạc lấp lánh lóe lên, trận pháp bên trong thân kiếm được kích hoạt. Khi thanh kiếm mới rèn này được thức tỉnh, tiếng kiếm réo rắt kéo dài, vẫn vang vọng rõ ràng trong Thành Chủ phủ, còn lớn hơn so với động tĩnh của Tào Phá Thiên và Bạch Khâm Tuyết trước đó.

Mọi người đều biến sắc.

Vẻ mặt của Tào Phá Thiên rất u ám.

Còn Phạm Tổ Ngang lại kinh ngạc thốt lên: "Lại ... lại là độ phù hợp 100% sao?"

Lại là một thanh kiếm hợp thân?

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trong lòng tự hỏi, thiếu niên này, chẳng lẽ là kiếm chủng thuần tuý trong truyền thuyết sao?

Trời sinh có thể phù hợp với vạn kiếm?

Không khả thi lắm.

Xác suất loại này quá thấp.

Cho dù là ở Bạch Vân thành, cũng chưa chắc có thiên tài như vậy.