Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 142: Lấy đức phục người




"Xin hỏi tiểu hữu họ gì, đến từ đại thành nào?"

Trong số các lão bối, một vị nữ nhân trung niên dáng người cao gầy, sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình loé lên như một ảo ảnh, trực tiếp từ chỗ ngồi đi tới trước mặt Bạch

Khâm Vân, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Loli kiêu ngạo, giống như nhìn thấy một bảo bối quý hiếm nào đó.

Lâm Bắc Thần nhận ra rằng nữ nhân trung niên này chính là người đã đặt Đại Bảo Kiếm lên trên bàn đá vuông trước đó.

Bà ta là người đã tạo ra thanh kiếm này.

"Nàng ta tên là Bạch Khâm Vân, học viên năm nhất của học viện Số 3 Vân Mộng thành."

Sở Ngân đứng lên khỏi hàng ghế yến tiệc, thay mặt nàng trả lời, sau đó lại nói: "Lữ hội trưởng, có chuyện gì không đúng sao?"

Nữ nhân trung niên được gọi là Lữ hội trưởng nói: "Ồ, không có gì, chỉ là không ngờ rằng, lại có thể gặp được một tiểu bối có thể đánh thức thanh kiếm này của ta đến trình độ này và có thể phù hợp với nó như vậy. Ha ha, nàng ta là một hạt giống tốt, Sở chủ nhiệm, đợi đến khi ước hẹn đấu kiếm kết thúc, ta muốn đến tham quan học viện Số 3 một lần. Không biết có tiện không?"

Trong lòng Sở Ngân chợt lóe lên một vài ý nghĩ, vẻ mặt tươi cười nói: "Đương nhiên, ngươi đường đường là hội trưởng lãnh đạo tổng đà Hải An của thương hội Thiên Lý Hành, thân phận tôn quý, có thể đến tham quan học viện Số 3 ta, đúng là nhà tranh thêm sáng.”

"Vậy thì ta ở đây cảm tạ ngươi."

Nữ nhân trung niên lại trở lại ghế yến tiệc.

Bạch Khâm Vân sau khi đánh thức trường kiếm, như thể có được một món đồ chơi yêu thích, quyến luyến không rời, hai tay cầm Đại Bảo Kiếm còn lớn hơn so với cơ thể của nàng, giơ quá đỉnh đầu, nhảy nhót quay trở lại chỗ ngồi của mình.

“Đến lượt ngươi rồi."

Nàng nói với Lâm Bắc Thần.

Người sau tay phải cầm đại ngân kiếm mang theo tia lửa chớp nháy, tay trái cầm trung ngân kiếm, giữa eo giắt tiểu ngân kiếm đi đến trước mặt Phạm Tổ Ngang, chắp tay hành lễ nói: “Làm phiền Phạm đại sư rồi, kiếm này của ta cứ gọi là...Đức đi.”

"Đức?"

Phạm Tổ Ngang liền giật mình. Đây là cái tên gì vậy?

“Chậc, nghe chẳng ổn chút nào cả.” Bạch Khâm Vân ngồi trên ghế, phát ra tiếng phỉ nhổ thất vọng: “Cứ gọi là Đại Ngân Kiếm thì hay biết mấy, ồ, không đúng, ‘dâm tiện’... nhưng mà, nó cũng rất phù hợp với thân phận và danh tiếng của đại sắc lang, ôi, gọi đức cái gì chứ? Cái tên đại sắc lang này cũng không biết ước lượng bản thân, toàn thân hắn từ trên xuống dưới, có đức ở đâu chứ?"

“Có đại sư kiếm đạo đã từng nói, một người càng thiếu cái gì thì sẽ càng thích khoe khoang cái đó,” Tào Phá Thiên đúng lúc mở miệng nói: “Xem ra ngươi cũng biết mình không có đức, cho nên mới đặt một cái tên chẳng ra gì cả như vậy cho kiếm.

"Phi. Ngươi thì hiểu cái trứng gì!"

Lâm Bắc Thần oán hận quay lại nói: "Ta là người văn minh, trước giờ đều thích lấy đức phục người.”

Bạch Khâm Vân sững sờ.

Mọi người xung quanh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Phạm Tổ Ngang dở khóc dở cười nói: "Cho nên cái gọi là lấy đức phục người của ngươi, chính là dùng thanh kiếm này chém phục người khác sao?”

"Có gì không đúng à?"

Lâm Bắc Thần tỏ vẻ đương nhiên hỏi ngược lại.

Khoé miệng của Phạm Tổ Ngang hơi giật giật một chút.

Hắn đã khắc tên cho rất nhiều thanh kiếm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cái tên kỳ lạ như vậy, còn có một chủ nhân kỳ quặc như thế nữa chứ.

Không hỏi thêm quá nhiều nữa, vị đại sư rèn kiếm trẻ tuổi này thi triển thuật Phú Kiếm Linh, bắt đầu khắc tên.

Đồng thời lúc này.

Bạch Hải Cầm cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, trong đáy mắt dường như lãnh đạm của ông ta, có một tia sáng không sao nói rõ được loé lên.

Đinh Tam Thạch ngồi ở vị trí đối diện, cũng nhớ tới một số chuyện, khóe miệng chậm rãi phác hoạ ra một đường cong như có như không, trong lòng thầm mắng một câu: Tên tiểu khốn kiếp này.

Chính vào lúc này, Phạm Tổ Ngang trong sân đột nhiên phát ra một tiếng hét kinh ngạc.

Mọi người nghe vậy liền nhìn qua.

Chỉ nhìn thấy trên trán của vị đại sư rèn kiếm trẻ tuổi này, lại có một tầng mồ hôi dày đặc tuôn ra, Huyền khí toàn thân dao động một cách ngang ngược, ngón trỏ của tay phải giống như một cây thiết chì nung đỏ, phóng ra ánh sáng màu đỏ cam rực rỡ, đang từ từ di chuyển trên thân của đại ngân kiếm một cách cực kỳ khó khăn.

Một từ ‘Đức’ đơn giản, lúc này mới chỉ viết được nét thứ hai. "Làm sao có chuyện như vậy chứ?"

Trong lòng hắn đã trào dâng sóng to gió lớn.

Lúc đầu, khi sư phụ Phạm đại sư của hắn truyền thụ thuật Phú Kiếm Linh, đã từng nói ra một bí mật: Khi ý chí của kiếm khách kế thừa ý chí của trời đất, khi tên của thanh kiếm với chí đạo liên thông thì việc khắc tên cho kiếm sẽ gặp phải chướng ngại rất lớn, mỗi khi viết xuống một nét, người khắc tên đều sẽ phải hứng chịu phản phệ cực lớn, mỗi khi viết xuống một nét, đều sẽ giống như gánh núi cao mà đi.

Chẳng lẽ, thiếu niên của Vân Mộng thành này, với một chữ Đức, lại có thể dẫn động linh khí của trời đất ư?

Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn ngẩng đầu lên hét lớn với Lâm Bắc Thần: "Phối hợp với ta."

“Hả?”

Lâm Bắc Thần có chút sững sờ: “Phối hợp thế nào?

Người khác không cần phải phối hợp, tại sao khi đến lượt ta thì phải làm đặc biệt như vậy chứ?

Đừng mà.

Ta chỉ muốn âm điệu thấp thôi.

“Giữ chặt kiếm, truyền Huyền khí.” Phạm Tổ Ngang hét lên.

Lâm Bắc Thần đành phải đưa tay ra nắm giữ chuôi kiếm của đại ngân kiếm, truyền Huyền khí của mình vào trong thân kiếm.

Loại kiếm ở cấp bậc này chính là nhắm vào tính đặc thù mà chế tạo ra, bên trong ẩn chứa trận pháp Huyền Văn là điều chắc chắn, so với Thanh Ô Kiếm-một mặt hàng tinh phẩm thông thường được lưu hành trong thành, tính dẫn Huyền đương nhiên là cao hơn rất nhiều, Huyền khí truyền vào rất thông suốt, trận pháp Huyền Văn trong thân kiếm rất nhanh chóng bị thúc động, ánh sáng bạc rực rỡ như trăng phóng ra ngoài.

Chính vào lúc này, Phạm Tổ Ngang liền cảm thấy ngón tay đặt bút của mình bỗng nhiên trở nên trơn tru vô cùng.

Đầu ngón tay chuyển động.

Mỗi nét mỗi vạch khắc sâu trên thân kiếm.

Cũng chính vào lúc này, một chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra. Keng keng keng!

Trong bán kính 30 mét lấy Lâm Bắc Thần làm trung tâm, thanh kiếm của tất cả mọi người đều đột nhiên chấn động lên, phát ra tiếng kêu leng keng, như thể đang vùng vẫy thoát ra khỏi bao kiếm để bay về phía thanh đại ngân kiếm sắp sửa hoàn thành việc khắc tên kia.