Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 144: Trịnh Y Kiếm




Lâm Bắc Thần tiện tay vung vẩy Đa Lan Kiếm vài lần, cảm thấy rất tốt, giống như điều khiển cánh tay, dường như hòa làm một với cơ thể.

Không tồi, không tồi.

Đột nhiên có chút không nỡ đem nó đi bán lấy tiền.

Hắn đem tiểu ngân kiếm, cũng chính là thanh đoản kiếm màu bạc nhạt đưa cho Phạm Tổ Ngang, nói: "Thanh kiếm này cứ gọi là... ờ ... cứ gọi là Trịnh Y đi."

Trịnh Y?

Đây lại là cái tên quái quỷ gì nữa vậy?

Vẻ mặt tươi cười của Phạm Tổ Ngang dần trở nên đông cứng lại.

Những người khác nghe thấy cái tên này cũng đều choáng váng.

Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Trịnh Y Kiếm?"

Lâm Bắc Thần quay đầu lại liếc mắt, nói: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa."

Bạch Khâm Vân theo bản năng nói: "Trịnh Y Kiếm."

“Cái gì?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.

"Trịnh —— Y —— Kiếm —— !!!"

Bạch Khâm Vân phát ra tiếng gầm của ác long: "Nghe rõ chưa?"

“Ha ha ha, nghe rõ rồi.” Lâm Bắc Thần rất hài lòng, mỉm cười quay đầu lại nói: “Đúng, chính là Trịnh Y Kiện.”

Cái tên khiến người ta hoài niệm biết bao.

Bước vào thế giới này, thật sự là chịu đủ sự cô đơn và lạnh lẽo.

Có thể lại lần nữa được nghe thấy cái tên quen thuộc như vậy của kiếp trước, ta đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

Hắn đặt tên cho trung ngân kiếm là ‘Đa Lan Kiếm’ tiểu ngân kiếm là ‘Trịnh Y Kiếm’, không phải để chọc cười, cũng không phải tự làm xấu mặt mình, mà là muốn thông qua phương thức này để từng giây từng phút đều nhắc nhở bản thân, ta là một người trái đất, nhất định phải nghĩ cách để trở về trái đất.

Bởi vì, trên trái đất vẫn còn những người thân, bạn bè đang đợi mình.

Bố mẹ nhất định là đang phát điên lên, tìm kiếm mình khắp nơi trên thế giới.

Họ lo lắng và tuyệt vọng đến mức nào chứ?

Cho nên, nhất định phải quay trở về.

Lâm Bắc Thần trịnh trọng nói: "Phạm đại sư, làm phiền rồi, cứ gọi là Trịnh Y Kiếm."

Phạm Tổ Ngang liên tiếp nghe được ba cái tên kiếm kỳ dị cổ quái, liền có chút hứng thú với thiếu niên trước mắt, người được nghi ngờ là kiếm chủng thuần tuý này, lại thêm với việc trước đó Lâm Bắc Thần đã phối hợp với hắn để hoàn thành việc ‘Phú Kiếm Linh’ cho Đức Kiếm, khiến cho tu vi lĩnh ngộ của hắn tăng thêm một bậc, vì vậy hắn rất có thiện cảm với Lâm Bắc Thần.

Có thể không chút khoa trương mà nói rằng, đêm nay thiếu niên kiếm khách và thiên tài trẻ tuổi nhiều như vậy, người mà hắn hài lòng nhất chính là Lâm Bắc Thần.

Vì vậy, mặc dù cũng có do dự nhưng dưới sự xác nhận của Lâm Bắc Thần, hắn đã khắc hai chữ 'Trịnh Y' lên trên thân kiếm.

Thành thật mà nói, lúc đầu, Phạm Tổ Ngang còn tưởng rằng đây là hai từ ‘chính nghĩa’.

Lâm Bắc Thần cầm Trịnh Y Kiếm trong tay, thản nhiên vung vẫy. Thân kiếm phát sáng, rất nhanh sau đó đã hoàn toàn thức tỉnh. Vẫn là độ phù hợp 100%.

Nhưng mà lần này, Phạm Tổ Ngang không nói gì cả.

Hắn là đang nghĩ cho Lâm Bắc Thần, để tránh cho người đời quá kinh hãi, thu hút sự chú ý của một số người có tâm cơ.

"Ha ha, tốt, tốt quá rồi, ta rất thích." Lâm Bắc Thần cười lớn nói.

Những người khác nhìn thấy tiểu tử này phấn khích như vậy, không khỏi có rất nhiều phỏng đoán trong lòng.

Trịnh là họ, Y có nghĩa là 'hắn' hoặc ‘nàng', nhưng bình thường được dùng để hình dung nữ nhân, Y Nhân dùng để chỉ nữ tử xinh đẹp, chủ yếu dùng để chỉ người trong lòng, cũng có nữ tử đã dùng từ ‘Y’ này để làm tên... Không lẽ nói, tên của thanh kiếm này thực ra chính là tên người trong lòng của Lâm Bắc Thần?

Phi!

Quả nhiên là một tên sắc lang cặn bã.

Vào thời điểm trang nghiêm và thần thánh, thể hiện ý chí của kiếm sĩ này, vẫn có thể nghĩ đến nữ nhân.

Thật đáng xấu hổ.

Lâm Bắc Thần tay phải kéo đại ngân kiếm, tay trái xách trung ngân kiếm, giữa eo giắt tiểu ngân kiếm, tràn đầy hài lòng quay về chỗ ngồi của mình.

"Ôi, vừa rồi ta bốc đồng quá, không nên đặt cái tên gửi gắm tình cảm như vậy, bây giờ ba thanh kiếm này, một cái cũng không muốn bán đi nữa.”

Ngồi trên ghế, Lâm Bắc Thần hối hận gào khóc trong lòng.

Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt kỳ quái, thấp giọng nói: "Nữ tử tên Trịnh Y kia, xinh đẹp lắm à?"

Phụt!

Lâm Bắc Thần phun ra một ngụm trà.

"Rất đẹp, rất đẹp, trên đời này không có nữ nhân nào hoàn mỹ hơn nàng."

Hắn rất nghiêm túc nói.

"Hừ."

Bạch Khâm Vân hất chiếc cằm trắng như tuyết lên, nói: "Đồ tra nam."

Lúc này, đại quản gia Lê Lạc Nhiên của Thành Chủ phủ lại lần nữa lên tiếng.

"Các vị, vòng đầu tiên cuộc thi chọn kiếm và đặt tên đã kết thúc, bây giờ xin mời Phạm Tổ Ngang đại sư đến công bố kết quả cuối cùng."

Ông ta mời đại sư rèn kiếm trẻ tuổi đến vị trí trung tâm.

Dưới tất cả mọi ánh nhìn dõi theo, Phạm Tổ Ngang khẽ mỉm cười nói: "Ở vòng thi này, Lâm Bắc Thần chiến thắng."

Mặc dù kết quả này dường như sớm đã không còn hồi hộp gì nữa, nhưng sau khi chính tai nghe thấy Phạm Tổ Ngang công bố, các thiếu niên thiếu nữ vẫn cảm thấy thất vọng, đồng thời ngay lúc này đã coi Lâm Bắc Thần là kẻ thù giả lớn nhất tiếp theo đây.

Toàn bộ phân đoạn phẩm kiếm của thiếu niên, tổng cộng được chia thành ba bước.

Bước đầu tiên, Lâm Bắc Thần đã thắng, điều này có nghĩa là hắn đã chiếm được cân nặng cực lớn trong tổng điểm.

Bị một tên phá gia chi tử khét tiếng giành chiến thắng ngay trong vòng đầu tiên với một ưu thế rõ ràng không thể nào phản bác như vậy, đây là điều mà những thiên tài trẻ tuổi tâm cao khí ngạo không thể nào tha thứ được.

"Tiếp theo đây sẽ tiến hành vòng thứ hai."

Lê Lạc Nhiên lớn tiếng tuyên bố: "Cuộc thi lĩnh hội kiếm thuật."

Quy tắc rất đơn giản.

Do một vị tiền bối kiếm đạo tự xưng là ‘Hải lão nhân’ đem hai mươi phó bản kiếm phổ kiếm thuật có tên là ‘Chư Thuỷ Kiếm Pháp’ được ông ta dày công tạo ra đặt trên một chiếc bàn đá vuông, các thiếu nam thiếu nữ tham gia, mỗi người lấy một bản, có thời gian một nén nhang để lĩnh ngộ và tu luyện.

Sau khi lĩnh hội xong, thi đấu ngay tại chỗ.

Trong quá trình thi, chỉ có thể sử dụng Chư Thuỷ Kiếm Pháp. Người thắng chính là người thắng lợi của vòng này.