Không thể nào.
Độ khó tăng lên, không phải là nên có càng nhiều yêu ma quỷ quái hoang dã tấn công thành sao?
Nhưng dù thế nào, áp lực trong lòng mọi người cũng đã vơi đi không ít.
Dù sao nếu như yêu ma quỷ quái công thành thường xuyên, đoàn khảo hạch Bắc Hải thật sự có thể sẽ bị giết.
Mấy ngày nay, thiệt thòi cho Lâm Bắc Thần phải thường xuyên phái người đưa thần dược, thần quả tới chống đỡ, mới khiến đoàn khảo hạch Bắc Hải vẫn duy trì được chiến lực, cũng không xuất hiện quá nhiều thương vong.
Đợi đã, những thần dược, thần quả đó được đưa đến như thế nào ? Hình như bọn hắn quên cái gì?
Đám người Bắc Hải Nhân Hoàng, nghĩ tới chuyện này ngoại trừ sự cảm kích với Lâm đại thiếu ra, trong lòng còn không khỏi xuất hiện cảm giác hoang mang.
Lâm đại thiếu chậm một ngày không trở về, mọi người thêm một ngày không an tâm. Dù sao hắn đã đi vào Ngoại Vực Khư giới, đã hai mươi ba ngày rồi.
Thời hạn khảo hạch cũng sắp đến .
Mà mục tiêu hoàn thành việc thống nhất tiểu thế giới này còn cách rất rất xa.
Trong lòng mọi người đều lo lắng như lửa đốt.
Mỗi một thành viên đoàn khảo hạch, thực tế trong long họ đã đạt được nhận thức chung, trong thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, đã trở thành hy vọng xa vời.
Trước mắt mục tiêu thiết thực nhất là có thể sống từ nơi này đi ra ngoài. Về phần kết quả khảo hạch thất bại dẫn đến bị đánh trượt?
Bây giờ đã không thể nghĩ nhiều như vậy nữa.
Chỉ cần còn sống, là còn có hy vọng.
Xe đến chân núi ắt có đường.
"Truyền lệnh, đại quân nghỉ ngơi nhưng không được phép lơ là, tay không rời đao, không cởi bỏ áo giáp, đề cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào."
Bắc Hải Nhân Hoàng hạ lệnh nói.
Không khí trên đầu tường thành, thay đổi rất nhiều.
Tướng lãnh cùng bọn lính đều tranh thủ từng giây từng phút nghỉ ngơi, tu luyện.
Trải qua mấy ngày chiến đấu vô cùng gian khổ này, chiến sĩ đoàn khảo hạch Bắc Hải tổn hại khoảng một phần.
Đây đã là một con số kỳ tích rồi.
Phải biết rằng kẻ địch mà bọn hắn gặp phải dường như đều là những kẻ địch không có khả năng chiến thắng, đám hoang dã yêu ma quỷ quái vô cùng cường đại, tựa như ác mộng, khiến người khác hít thở không thông.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trải qua những trận chiến đấu tuyệt vọng như thế này thực lực của đội quân điên cuồng tăng lên, bất luận là thể lực, hay là phối hợp chỉnh thể, đều tăng lên ba bốn lần.
Ít nhiều là do thần quả mà Lâm Bắc Thần đưa tới. Quả thực còn thần diệu hơn Huyền thạch nhiều.
Binh lính sau khi dùng thần quả, chẳng những tu vi huyền khí tăng lên, khí lực trở nên lớn hơn, mà còn có được thể chất tăng vọt thoát thai hoán cốt —— cảm giác thiên phú tu luyện cũng được nâng lên.
"Nếu có thể sống sót đi ra ngoài, chỉ bằng đội quân này, biết cách chỉ huy sẽ có thể quét ngang chiến trường biên giới phía bắc, chấm dứt chiến tranh mấy trăm năm nay."
Trong lòng Bắc Hải Nhân Hoàng thầm nghĩ.
Có lẽ đây mới là thu hoạch lớn nhất đợt khảo hạch lần này. Một mùi thịt nướng thoang thoảng bay tới.
Ánh mắt Bắc Hải Nhân Hoàng nhìn qua, nhìn thấy Tiêu Bính Cam trên đầu tường thành tập trung tinh thần nướng thịt, Quang Tương, Vương Trung, Ngân Bạch Vệ và cô hầu gái đang ngồi một bên ăn lấy ăn để miệng đầy dầu mỡ.
Trên mặt ông ta hiện ra ý cười.
Cũng thiệt thòi đám gia hỏa không biết quy củ này.
Nhờ bọn hắn mỗi khi rơi vào thời khắc nguy hiểm, không màng tất cả ra tay, đem những con át chủ bài ra, biểu hiện xuất thần khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, hết lần này đến lần khác trấn giữ ở đầu tường thành, cứu vãn tình hình, nghịch chuyển chiến cuộc.
Trong lòng Bắc Hải Nhân Hoàng nhịn không được hâm mộ.
Nếu tiểu đội này thuộc sở hữu của mình, việc tiêu diệt đế quốc Cực Quang cũng không phải không có khả năng.
Đáng tiếc.
Bọn hắn đều là người của Lâm Bắc Thần.
Trong lòng Bắc Hải Nhân Hoàng biết rõ, Lâm Bắc Thần không phải người ông ta có thể nắm trong tay, mặc dù hắn là vua một nước, hiện giờ cũng chỉ có thể mượn sức mạnh của Lâm Bắc Thần mà thôi.
"Địch tập kích, địch tập kích!"
"Có yêu ma quỷ quái đang tới gần, chuẩn bị chiến đấu."
Trên đầu tường thành truyền đến tiếng kinh hô của binh lính.
Nháy mắt binh khí rút ra khỏi vỏ, âm thanh ma giáp sắt vang lên.
Trên đầu tường thành, tướng lãnh cùng binh lính, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đám người Bắc Hải Nhân Hoàng tập trung nhìn lại.
Chỉ thấy rất nhiều bóng người phía xa từ trong hoang dã đi ra.
Mấy trăm ‘hoang dã yêu ma quỷ quái’ hình người, tựa như sấm sét rít gào, tốc độ nhanh khiến người khác không nói nên lời, hướng tới gần Cổ thành.
Không hay rồi.
Lại có hoang dã yêu ma quỷ quái đánh tới. Tả tướng nhìn lên không trung.
Bầu trời không có màu đỏ tươi của máu. Kỳ quái.
Hắn giống Cao Tinh Hàn đứng bên cạnh, cũng không dám lơ là chút nào, lập tức âm thầm vận chuyển huyền khí, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào. ‘hoang dã yêu ma quỷ quái’ lần này tới có chút không bình thường đi. Đều là sinh vậy có hình dạng con người đầy đủ.
Hơn nữa. . . . . .
Thực lực của bọn họ, cũng quá mạnh đi.
Từ lúc phát hiện bọn chúng đến nay mới qua vài phút, thế nhưng bọn chúng đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn thước, trong nháy mắt, đi tới bên dưới tường thành.
Phiền toái lớn rồi.
Trong lòng mọi người giống như bị tảng đá lớn đè nặng vậy, hít thở không thông.