Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 141: Trảm Thiên Kiếm




Lâm Bắc Thần mặc kệ tên âm dương quái khí này.

Bạch Hải Cầm lại liếc nhìn Đinh Tam Thạch một cái, rồi nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đặt tên.”

Lúc sau lại có thiên tài đưa kiếm cho Phạm Tổ Ngang.

Một lát sau, đến phiên Tào Phá Thiên. Hắn đưa thanh kiếm mà mình lựa chọn ra, nói: “Trảm Thiên.”

Phụt

Lâm Bắc Thần phun nước trà ra.

Tào Phá Thiên nhất thời trợn mắt nhìn.

Lâm Bắc Thần buồn cười nói: “Trời sinh vạn vật để hỗ trợ con người, giống như cha mẹ của mọi linh hồn, người như ngươi thật đúng là quen vong ân phụ nghĩa, cái tên Phá Thiên thì cũng thôi đi, còn chọn kiếm, đặt tên là Trảm Thiên, ngươi thật sự có bao nhiêu thù hận với trời vậy?”

Hi hi hi

Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân vừa nghe xong liền trực tiếp cười ra tiếng.

Nàng nghe hiểu, Lâm Bắc Thần đang quanh co lòng vòng, chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, chửi sự phản bội nhập môn của Tào Phá Thiên đối với thầy Đinh Tam Thạch, chuyển qua Bạch Hải Cầm, nói hắn là đồ đệ vong ân phụ nghĩa.

Đại sắc lang này, phản ứng nhanh mà miệng còn độc nữa.

“Ngươi thì biết cái gì?”

Tào Phá Thiên cười lạnh nói: “Tu luyện võ đạo vốn là một hồi ngược chiều, thế hệ võ giả của ta cố gắng tinh tiến, lấy kiếm trấn áp thiên địa, trong lòng không có chút sợ hãi, trảm phá trời, trảm phá gông cùm xiềng xích tiên thiên, mới có thể siêu thoát được bản thân, mới có thể lĩnh ngộ được chân lý kiếm đạo, ý nghĩa sâu xa trong đó, tên cặn bã như ngươi làm sao có thể hiểu được?”

“Ha ha.” Lâm Bắc Thần cười nói: “Ngươi vui là được.”

Tào Phá Thiên chán nản.

“Ha ha, Tào thiếu hiệp, cãi nhau cũng không có tác dụng gì, cái tên này rất hay, ý chí chém trời, hào khí tận mây, giao linh đã xong, mời lấy kiếm của ngươi.”

Phạm Tổ Ngang đã thi triển trên thân kiếm miệng rộng lưỡi rộng màu vàng này, in hai chữ ‘Trảm Thiên’.

Thanh kiếm này lập tức toát ra ánh sáng mờ nhạt kỳ lạ, linh vận trong đó dường như tràn ra, lại có hoạt tính hiếm thấy, uy lực sản phẩm lập tức được nâng cao không ngừng, hơn nữa so với quá trình những người khác đặt tên thì hiệu ứng kỳ dị hơn nhiều.

Nhất là khi Tào Phá Thiên cầm Trảm Thiên trong tay, thân kiếm trực tiếp ong ong chấn động, giống như truyền đến một loại ý chí đấu tranh kiên cường, thần bí tới cực điểm.

“Ha ha ha.” Tào Phá Thiên cười to, Huyền khí truyền vào trong đó.

Một âm thanh nhàn nhạt hòa quyện giữa vàng và sắt vang lên từ thanh kiếm, lưỡi kiếm đột nhiên trở thành một kiệt tác kim mang, những đường nét huyền văn sáng lên, trên thanh kiếm vạch ra những đường ánh sáng uyển chuyển, khiến cho linh tính dần dần trong thanh kiếm này được kích hoạt, toả sáng hơn, càng không giống bình thường.

“Đường văn này, có chút giống như... Ờm, sơ đồ mạch điện?” Lâm Bắc Thần nhìn thấy, cảm thấy có chút quen mắt.

Mạch ghép nối tiếp? Mạch quan hệ song song? Còn có... Đây là Huyền Văn sao?

Trong chốc lát, Trảm Thiên kiếm trở lại bình thường.

“Kiếm tốt.”

Phạm Tổ Ngang cũng hết lời khen ngợi: “Độ phù hợp giữa thanh kiếm này với tu vi của Tào thiếu hiệp đã đạt hơn sáu mươi phần trăm. Về sau, chỉ cần chăm chỉ săn sóc ân cần thì có thể tăng được độ phù hợp lên, chỉ cần độ phù hợp đạt tới một trăm phần trăm là có thể tăng cấp bậc vật phẩm lên gấp bội... Ha ha, ánh mắt chọn kiếm của Tào thiếu hiệp quả thực khiến kẻ khác khâm phục.”

“Ha ha ha.” Ý cười trên mặt Tào Phá Thiên không giấu được, rất hài lòng với thanh kiếm này.

Đối với thanh thế chế tạo vừa rồi cũng rất hài lòng.

Điều này đủ để chứng minh, hắn mới là thiên tài chân chính, chọn được kiếm tốt nhất, ngay cả trên mặt Bạch Hải Cầm cũng lộ ra nụ cười.

Bạch Vân thành có luật lệ nghiêm ngặt, dù Tào Phá Thiên là đệ tử của hắn, nhưng dưới tình huống cảnh giới không đạt tiêu chuẩn thì cũng chỉ có thể sử dụng bội kiếm chế thức của Bạch Vân thành, cấp bậc vật phẩm đương nhiên hơn kiếm thông thường rất nhiều, nhưng so với một số tinh phẩm khi xuất ra thì lại kém rất nhiều, lúc này đây có thể chọn được một thanh kiếm chất lượng cao phù hợp với bản thân, quả là một thu hoạch không hề nhỏ.

Tào Phá Thiên ra oai liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái nói: “Lâm Bắc Thần, đến ngươi rồi, ngươi đã đặt xong tên cho thanh kiếm ngươi chọn chưa?”

Lâm Bắc Thần, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Loli Bạch Khâm Vân.

Người sau lập tức nhảy ra, trình song thủ đại kiếm màu xanh nhạt lên, nói: "Ta lên trước, ta lên trước, bổn tiên tử đặt tên cho nó là...Đại Bảo Kiếm."

Vẻ mặt của Phạm Tổ Ngang như chết lặng.

Sau khi những người xung quanh im lặng một lúc, bất chợt đều bật cười ha hả. Đại Bảo Kiếm?

Cái tên quỷ quái gì vậy?

Nhưng Bạch Khâm Vân hiển nhiên đã bị Lâm Bắc Thần tẩy não rồi, nàng rất hài lòng với cái tên này, vênh cái cổ nhu mỹ cong lên giống như một tiểu thiên nga, lớn tiếng nói: "Cười cái gì? Kiếm của ta, ta muốn gọi cái gì thì gọi. Cái tên này rất hay... hừ."

Lâm Bắc Thần cúi đầu.

Tiểu Loli chưa trải sự đời, hy vọng sau này khi ngươi biết được ý nghĩa của ba từ ‘Đại Bảo Kiện’ này, ngươi sẽ không hối hận.

Phạm Tổ Ngang dù sao cũng là một đại sư rèn kiếm đã từng thấy qua cảnh đời, hắn kiềm chế tâm trạng của mình, mỉm cười và thi triển thuật Phú Kiếm Linh để khắc tên lên thanh đại kiếm.

Hoàn thành một cách rất nhanh chóng.

Ba chữ Đại Bảo Kiếm lóe lên trên song thủ đại kiếm màu xanh nhạt.

Bạch Khâm Vân hai tay cầm chuôi kiếm, truyền Huyền khí của mình vào trong thanh đại kiếm.

Rù rù rù!

Trong thân kiếm cũng vang lên âm thanh hơi chấn động.

"Hả?"

Sâu thẳm trong đáy mắt của Phạm Tổ Ngang loé lên một tia kinh ngạc.

Cùng với việc Huyền khí của Bạch Khâm Vân truyền vào, Đại Bảo Kiếm lại lóe lên hai màu vàng xanh, hào quang lưu chuyển vô định, tiếng kiếm kêu như có như không từ trong đại kiếm truyền ra.

Sắc mặt của mọi người xung quanh đều thay đổi đáng kể.

"Độ phù hợp là tám phần sao?"

Phạm Tổ Ngang vô cùng kinh ngạc.

Trị số này thậm chí còn cao hơn một chút so với Trảm Thiên Kiếm của Tào Phá Thiên trước đó.

Một vệt khói mù thoáng qua trên mặt Tào Phá Thiên.