Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1379: Nha đầu này có độc




“Mạnh thật.”

“Sức mạnh của một quyền này tương đương với cấp Thiên Nhân.”

“Nàng ấy là Thiên Nhân sao?”

Câu hỏi này không phải của binh lính bình thường và cường giả võ đạo, ngay cả Bắc Hải Nhân Hoàng và Tả Tướng cũng cảm thấy chấn kinh.

Trước đó, bọn họ mơ hồ biết được tiểu thị nữ này rất mạnh.

Nhưng ai có thể nghĩ đến nàng ấy lại mạnh đến trình độ không hợp thói thường đến như vậy? Thiên Nhân đấy.

Một đường ranh giới giống như lạch trời xuất hiện bên trong Huyền khí võ đạo.

Tiểu cô nương này nhẹ nhàng bước qua từ khi nào vậy?

“Ha ha ha ha!”

Thiến Thiến cười to, song quyền liên hoàn đánh ra.

Quyền kình đáng sợ không ngừng oanh tạc.

Phàm nắm đấm Thiến Thiên đánh đến chỗ nào, khu vực một ngàn mét hình quạt chín mươi độ trong khoảnh khắc biến thành đất bằng cháy đen, vô cùng chỉnh tề, giống như có người đặc biệt dùng máy cày để cày đất nhiều lần.

Đương nhiên, hết thảy kỵ sĩ nhân mã bên trong khu vực này cũng biến mất.

Lâm Bắc Thần nhìn thấy Thiến Thiến tàn sát, đột nhiên nhớ đến trò chơi cắt cỏ vô song trên trái đất kiếp trước.

Tiêu Bính Cam vẫn còn đang tận chức trách nướng thịt.

Nhóm Ngân Bạch Vệ cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Bọn họ đã từng nhìn thấy sự điên cuồng của Bắc Thần Chi Thùy trong thế giới trò chơi Tòa Thành Thất Lạc.

Thần kinh của những người khác hoàn toàn rúng động.

Nhất là trước đó quân đội đã liên tục ra tay nhưng thế cục vẫn không ổn, Thiến Thiến giết chóc một cách nhẹ nhàng như thế đã tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, khiến cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Giết, giết...”

Thiến Thiến ngửa mặt lên trời thét dài.

Sau khi giết đám kỵ binh nhân mã trong tầm mắt như cắt cỏ, nàng vẫn chưa thỏa mãn, giống như chó hoang thoát cương, chạy thật nhanh về phía gò núi xa xôi.

“Giặc cùng đường chớ đuổi.”

Tả Tướng lên tiếng nhắc nhở.

Ông sợ tiểu cô nương kia xông quá mạnh, sẽ rơi vào nguy hiểm.

Lâm Bắc Thần lại mỉm cười: “Không sao đâu. Nha đầu này da dày lắm, không chết được đâu.”

Mọi người nhất thời nhìn Lâm Bắc Thần giống như nhìn cặn bã nam.

Thiếu nữ xinh đẹp như thế vì ngươi xông pha chiến đấu thì thôi đi, ngươi còn nói ra mấy lời không có lương tâm. Quả thật cặn bã vô cùng.

Trách không được đã từng có truyền ngôn nói Lâm đại thiếu là cặn bã nam.

Nhưng chỉ có Thiên Thiên mới hiểu được, chỉ trong nháy mắt Thiến Thiến lao ra, thiếu gia nhà nàng đã âm thầm thủ thế. Quang Tương đang ở trong trạng thái ẩn thân đã lặng lẽ đi theo.

Rất nhanh, từ đằng xa mắt thường khó thấy truyền đến âm thanh chiến đấu cuồng bạo.

Năng lượng diệt thế ba động giống như kinh đào hãi lãng, sóng sau cao hơn sóng trước truyền đến.

Quy mô chiến đấu đã là cấp Thiên Nhân.

Hiển nhiên, Thiến Thiến đã gặp phải kẻ địch mạnh. “Để ta đi hỗ trợ...”

Tả Tướng biến sắc, muốn ra tay trước.

Ông cũng không nhờ Lâm Bắc Thần ra tay.

Bởi vì ông ta biết rất rõ ràng, Lâm Bắc Thần là át chủ bài trong thời điểm then chốt, không thể sử dụng vào lúc này. Trước khi sử dụng lá bài tẩy đó, những người như bọn họ nhất định phải cống hiến ra giá trị tương ứng, cũng không thể mọi chuyện đều dựa vào Lâm Bắc Thần.

“Không cần, cứ tin ta đi, nàng ấy có thể ứng phó được.” Lâm Bắc Thần thoải mái ngăn cản.

Nhưng lời còn chưa dứt.

Vèo!

Một bóng người màu trắng bạc từ xa bay ngược ra ngoài. Oành.

Bóng người màu trắng bạc nện xuống mặt đất cách đó ngàn mét, hất lên bụi mù đầy trời. Dưới tác dụng của quán tính, người này không ngừng va chạm, lăn lông lốc, đánh ra vết lõm hình chữ Giáp không hoàn chỉnh.

Sau bốn năm hơi thở, bóng người kia cuối cùng mới chậm rãi trượt dọc theo lớp đất mịn, tạo thành một đường rãnh dài trăm thước.

“Là Thiến Thiến cô nương.”

Ánh mắt Đại thống lĩnh cấm quân Lâu Sơn Quan như điện, nhịn không được mà kinh hô lên.

Trên tường thành vang lên tiếng kinh hô.

Bóng người màu trắng bị đánh bay chính là Thiến Thiến.

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, Thiến Thiến giống như hán tử uống quá nhiều rượu, đứng lên từ trong bụi đất, loạng choạng lắc đầu, tóc bay tán loạn.

Tóc nàng lộn xộn, chiến giáp vỡ vụn, hình tượng rất thê thảm mà bi tráng.

Rất nhiều binh sĩ huyết khí phương cương nhìn thấy, vừa đau lòng vừa thương tiếc. Nếu không phải không có quân lệnh, bọn họ hận không thể lập tức xông ra khỏi tường thành bảo vệ trước người thiếu nữ xinh đẹp kia.

Đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần lại càng thêm bất mãn.

Vừa rồi hắn còn nói Thiến Thiến còn có thể ứng phó được, nhưng bây giờ đã bị đánh vào mặt.

Mặc dù Lâm đại thiếu là anh hùng đế quốc, nhưng đối với nữ tử vẫn còn khá tâm ngoan.

“Cái này...”

Lâm Bắc Thần cảm thấy hơi xấu hổ nhưng gương mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ: “Người cũng phải có lúc thất thủ, ngựa cũng có lúc lọt vó, không cần khẩn trương, ta...”

Lời còn chưa dứt.

“Mẹ kiếp...”

Bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng rống giận dữ của Thiến Thiến: “Lại đến.”

Lâm Bắc Thần: “....”

Khoan đã.

Đây là câu cửa miệng của hắn mà.

Nha đầu này đã xảy ra chuyện gì?

Nàng một chút cũng không học được tính cách nho nhã, hiền hòa của hắn, ngược lại há miệng chửi bậy là giỏi.

Ngươi nói nhầm rồi.

Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người, Huyền khí bộc phát toàn thân thiếu nữ, đánh bay giáp trụ trên người, lộ ra chiến bào màu đỏ, mái tóc đen bay phấp phới, miệng “nhả ngọc”, giống như mẫu sư nổi điên, một lần nữa xông về chiến trường phía xa.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả tướng lĩnh và binh sĩ phải nhiệt huyết sôi trào. Hình ảnh như vậy thật sự quá phù hợp với khí chất thiết huyết của quân nhân. Trên người cô gái này, bọn họ cảm nhận được khí chất quen thuộc.

Suy nghĩ của quân nhân chính là đơn giản như vậy. Chưa đầy một lát, rất nhiều tướng lĩnh, binh lính tinh nhuệ nhìn bóng lưng của Thiến Thiến, ánh mắt từ sự rúng động vì thực lực của Thiến Thiến chuyển thành sự tán đồng và kính nể.

Lâm Bắc Thần dùng tay ôm trán. Nha đầu này có độc.

Nhưng đánh bậy đánh bạ như thế có vẻ đã giúp nàng lộ ra tiềm lực của một tuyệt đại chiến tướng?