Nhìn thấy cảnh này, gương mặt Lâm Bắc Thần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Uy lực một kích đó tuyệt đối có tiêu chuẩn cấp Thiên Nhân.
Không nghĩ đến Nhân Hoàng Boss cũng là một cường giả Thiên Nhân.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, điều này cũng bình thường thôi.
Dù sao, ông cũng là chủ của một nước thế giới võ đạo. Nếu thực lực chênh lệch, làm sao dẫn dắt tiểu đệ đi đánh nhau?
Huống chi nội tình hoàng thất thâm hậu như thế nào.
Nhiều danh sư, bí tịch, tài nguyên chồng chất cùng một chỗ, cho dù một con heo bình thường cũng có thể thúc thành thú vương bá chủ rừng rậm.
“Ngô hoàng vạn thắng.”
“Ngô hoàng vạn thắng.”
“Vạn thắng vạn thắng.”
Trên tường thành vang lên tiếng reo hò và gầm thét của các tướng sĩ.
Vuốt mông ngựa quả nhiên là điểm giống nhau của nhân loại.
Một kiếm của Bắc Hải Nhân Hoàng đã thật sự làm phấn chấn sĩ khí.
Lâm Bắc Thần chớp mắt, trong lòng tự nhủ, thì ra Nhân Hoàng bệ hạ cũng là cao thủ làm ra vẻ. Hắn nhất định phải tìm cơ hội luận bàn một chút về tâm đắc làm ra vẻ mới được.
Hỏa pháo tiếp tục bắn tới.
Cuối cùng, lần lượt trong quân có đại tông sư đỉnh phong và một vị Thiên Nhân không biết tên ra tay mới giết hết tất cả kỵ binh nhân mã ngoài thành, không còn bị đám quái vật xung kích đến tường thành nữa.
Nhưng thế cục càng lúc càng nghiêm trọng.
Bởi vì về sau lại có đợt kỵ binh nhân mã thứ hai, thứ ba xuất hiện. Lần này, bọn chúng mạnh hơn, to lớn hơn, nhanh hơn.
Lâm Bắc Thần quan sát rất cẩn thận.
Đám sinh vật kỳ dị này dường như không có trí tuệ cao. Bọn chúng mặc chỉ là áo giáp xương, thậm chí là mảnh đá, áo giáp gỗ và những thứ tương tự. Binh khí trong tay cũng lấy cốt khí làm chủ. Mái tóc dài rối tung giống như dã nhân, ngẫu nhiên cũng có mấy tên cầm vũ khí kim loại trong tay, tóc thắt bím. Hiển nhiên những tên này có địa vị cao, ví dụ như thủ lĩnh. Nhìn chung, chúng cao hơn nhân mã bình thường khoảng một mét.
Đại khái cũng chỉ là trình độ tổ chức cấp nguyên thủy của người trái đất, nhưng lại có lực sát thương khiến Bắc Hải Nhân Hoàng cảm thấy đau đầu.
Bởi vì Nhân Hoàng bệ hạ một lần nữa thi triển phong nhận binh khí trấn quốc Phong Chi Ý, nhưng mỗi lần tạo thành lực sát thương lại bắt đầu nhanh chóng hạ xuống. Đến đợt quái vật nhân mã thứ tư công kích, một kiếm chém ra, số lượng chém giết cũng chỉ còn mấy trăm mà thôi.
Không phải Bắc Hải Nhân Hoàng chém ra quá nhiều lần mà dẫn đến suy sụp. Mà là xuất hiện địch nhân với thực lực ngày càng mạnh.
Rầm rầm rầm.
Không ngừng có kỵ sĩ nhân mã va chạm vào vòng bảo hộ tường thành.
Mặt đất chấn động kịch liệt.
Có thể tưởng tượng, một khi trận pháp bảo hộ bị đám quái vật đánh nát, xông phá tường thành, đồ ngốc cũng nhìn ra được quân đội bên trong thành nội sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào. Sức chiến đấu của đám Thiên Ngoại Tà Ma đã đạt đến trình độ đại võ sư, thậm chí tông sư võ đạo. Binh lính tinh nhuệ được lựa chọn cẩn thận khi đối đầu với loại sinh vật này cũng không chèo chống được bao lâu.
“Bệ hạ, không thì để các tướng sĩ nghỉ ngơi một lát, để chúng ta chống đỡ một khoảng thời gian?”
Lâm Bắc Thần chậm rãi lên tiếng.
Vô cùng thấp điệu.
Không phải trong các tiểu thuyết mạng cẩu huyết đều viết trước khổ sau sướng sao?
Gặp phải cao thủ làm ra vẻ như Bắc Hải Nhân Hoàng, Lâm Bắc Thần cảm thấy bản thân hắn nhất định phải tinh thần phấn chấn, cẩn thận ứng phó.
Bắc Hải Nhân Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.” Vừa lúc mượn cơ hội này kiểm tra thủ đoạn của Lâm Bắc Thần. Ai biết được Lâm Bắc Thần không đích thân ra tay.
Hắn nghiêng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặc giáp trụ màu bạc bên cạnh, bóp miệng nàng thành chữ O, sau đó vò tóc của nàng rối bù như ổ gà, cười hì hì nói: “Này, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Trong thời gian một nén nhang, ngươi hãy giải quyết tất cả đám quái vật kia đi.”
Điên rồi sao?
Bảo một thiếu nữ yếu đuối mềm mại ra khỏi thành giết quái?
Hành động này không phải đi chịu chết sao?
Trong nháy mắt, suy nghĩ này nảy sinh trong đầu rất nhiều binh sĩ.
Ánh mắt nhìn Thiến Thiến thậm chí còn mang theo sự đồng tình.
Ai biết được thiếu nữ xinh đẹp kia giống như phát cuồng, gương mặt tràn ngập hưng phấn, lớn tiếng nói: “Không cần một nén nhang, thời gian một chén trà là đủ rồi.”
Oành một tiếng, nàng đã nhảy ra ngoài tường thành.
Rất nhiều binh sĩ nhìn thấy cảnh này, tâm đều treo trên cổ họng.
Một cô nương đẹp như thiên tiên, như hoa như ngọc kia chắc bị khờ rồi, không kịp chờ đợi mà đi chịu chết sao?
Nhưng khoảnh khắc sau đó, tất cả binh sĩ đều há to miệng khiếp sợ.
Bởi vì Thiến Thiến cúi lưng uốn gối, thực hiện tư thế đứng trung bình tấn rất đơn giản.
Sau đó, nàng bỗng nhiên đánh ra một quyền.
Oành.
Một quyền diễm quang trụ trong nháy mắt phát ra như bão tố từ nắm tay trắng nõn của thiếu nữ xinh đẹp.
Sau đó, nó nhanh chóng mở rộng như cánh quạt về phía trước. Quyền kình kinh khủng đã phát huy một cách vô cùng tinh tế. Mặt đất phía trước bị một quyền này cày ra một cái rãnh thật sâu. Tiếp theo, mặt quạt mở rộng cũng bộc phát ra.
Đứng trên tường thành quan sát cảnh tượng này, thật sự rất có tính trùng kích đến thị giác.
Quyền kình bộc phát, trong phạm vi ngàn mét, mặc kệ là nham thạch trên mặt đất hay là gò nhỏ, hoặc kỵ binh nhân mã, tất cả đều như bão cát trong gió lốc, trong nháy mắt tan rã, sau đó tung bay...
Nắm đấm Thiến Thiến hướng đến chỗ nào, đừng nói là mấy ngàn kỵ binh nhân mã giống như hắc triều mãnh liệt vọt đến, ngay cả đỉnh núi xa xa cũng biến mất ngay lập tức.
Hoặc có thể dùng từ bốc hơi để hình dung càng thêm chuẩn xác hơn một chút.
Trong phạm vi quyền kình phóng ra, tất cả đều biến thành bột mịn, biến mất không thấy đâu.
Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Gương mặt của những binh lính trẻ tuổi toát lên sự chấn kinh.
Uy lực của một quyền này hoàn toàn phá vỡ nhận biết của các binh sĩ về sức mạnh.
Địa hình bán kính một ngàn mét lún xuống do mặt quạt phá hư trong tầm mắt của mọi người lộ ra sự vuông vức mà lộn xộn. Ngoại trừ đất đá cháy đen và đá vụn thì không còn vật nào khác.