Rầm rầm rầm.
Cuộc chiến từ xa vẫn kịch liệt như cũ.
Trung tâm chiến trường cũng càng lúc càng gần.
Trên đường chân trời, bụi mù tràn ngập, ánh sáng le lói.
Mặt đất chấn động kịch liệt.
Rốt cuộc, thời gian một chén trà sắp đến, Thiến Thiến cũng kết thúc cuộc chiến.
Dưới sự chiếu rọi của quang hoa huyết sắc đầy trời, thiếu nữ mỹ lệ toàn thân đẫm máu, trong tay ôm một thi thể to lớn từng bước bước về phía hoàng thành hoang phế.
Thi thể của Mã tộc chi vương to như ngọn núi nhỏ.
Nó chết còn chưa lâu, trên người vẫn còn phun ra rất nhiều máu tươi. Máu giống như dòng suối nhỏ, nhuộm đỏ mặt đất chung quanh.
Tiểu thị nữ mỗi một sợi tóc cũng bị nhuộm thành màu đỏ, quần áo trên người giống như tắm trong huyết trì. Dưới cái nhìn chăm chú của vạn ánh mắt, nàng từng bước một đi tới, giống như ma thần đi săn trở về, toàn thân trên dưới tản ra sát khí lạnh lẽo chưa từng có.
Lâm Bắc Thần không khỏi ngẩn ngơ.
“Nha đầu này...”
Thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện một khía cạnh khác của Thiến Thiến.
Lúc này, đột nhiên Lâm Bắc Thần có một cảm giác củ cải trắng mà hắn cực khổ trồng được đã có thể nhổ lên, nấu thành một đĩa bắp cải chua cay ngon miệng.
Ánh mắt của hắn dò xét trên người Thiến Thiến từ xa.
Do trận chiến khốc liệt, bộ áo giáp màu bạc vất vả chế tạo ra cho Bắc Thần Chi Chùy đã vỡ vụn toàn bộ. Chiến bào màu đỏ bên trong cũng bị máu của nhân mã vương thấm ướt, dán sát vào người, lập tức phát huy dáng người lồi lõm của Thiến Thiến một cách vô cùng tinh tế.
Khác với ánh mắt sùng bái triều thánh của những người khác khi nhìn Thiến Thiến, ánh mắt Lâm Bắc Thần lại không kiêng kỵ nhìn vào bộ phận nhạy cảm không thể miêu tả.
“Trước kia do mặc váy, nên ta không chú ý lắm, đôi chân rất dài...”
“Eo cũng quá nhỏ...”
“Chà, lớn thật, cỡ 36, trước kia đúng là ta không chú ý đến. Nha đầu này có phải ăn quá nhiều đu đủ hay không?”
“Chậc chậc, khi tiểu nha đầu vừa đến trúc viện, nàng cực kỳ gầy. Bây giờ... chậc chậc chậc, đây chính là hai tay nuôi lớn trong truyền thuyết sao?”
Trong đầu Lâm Bắc Thần không tự chủ được nổi lên rất nhiều suy nghĩ. Phì!
Ta là thanh niên tốt hiên ngang lẫm liệt, những suy nghĩ này là tiền thân ảnh hưởng nên mới xuất hiện.
Tuy nhiên, bất tri bất giác, Thiến Thiến đã trưởng thành.
Lâm Bắc Thần vô thức so sánh Tiểu Thiến Thiến với những cô gái khác.
“Ừ, so với Kiếm Chi Chủ Quân cũng không kém bao nhiêu, nhất là eo và ngực, hình như còn to hơn một bậc, chỉ là không biết khi kêu, âm thanh nào dễ nghe hơn...”
“Đương nhiên, nếu so với đại lão bà Lăng Thần, lại thiếu chút kinh diễm nhưng lại nhiều hơn mấy phần thanh thuần...”
“Đáng tiếc, Tiểu Bạch đã tạm thời rời khỏi hàng ngũ cạnh tranh. Cũng may, trước khi nàng trọng thương hôn mê đã thổ lộ với ta, ta cũng không hứa hẹn gì. Về sau để xem có thể bổ sung vào hai tay nuôi lớn hay không...”
“Đương nhiên, điều làm cho người ta mê luyến nhất vẫn là lão bà Tần chủ tế. Gần đây, cũng không biết vì sao tỷ lệ xuất hiện trước ống kính giảm xuống, có khi nào lại đắc tội tác giả rồi hay không?”
“Vết sẹo trên mặt Tiểu Hương Hương còn chưa tìm được thần dược khôi phục. Haiz, hai ngày trước ta gửi cho nàng mấy cái rương Capri, cũng không biết nàng có nhận được hay không. Sau khi điện thoại thăng cấp, ta cũng đã mua rất nhiều thuốc lá cho nữ trên Taobao, tốn mất mười huyền thạch. Chậc chậc, dáng vẻ tiểu mỹ nhân cổ điển khi hút thuốc lá lại có chút hậu chủ nghĩa hiện đại...”
“Còn có lão Hàn, cũng không biết trên chiến trường Bắc Cảnh... Khoan đã, lão Hàn là đàn ông, vì sao ta lại nghĩ đến hắn?”
Khi cái tên người cuối cùng nhảy ra, Lâm Bắc Thần giật mình. Cmn!
Chẳng lẽ đã rất lâu rồi không gặp mặt, lại biến thành gay? Thật là đáng sợ!
Lâm Bắc Thần lắc đầu.
Cảm nhận được một số ánh mắt khác thường chung quanh truyền đến, Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua chiến trường bên ngoài tường thành, lại nghĩ đến đây chính là chiến trường, hắn lập tức tát cho mình một bạt tai.
Khi YY các mỹ nữ, sao có thể phân tâm suy nghĩ đến chiến đấu chứ?
Người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên có chút đồng tình với Lâm Bắc Thần.
Vị anh hùng đế quốc này cái gì cũng tốt, đáng tiếc trời sinh não có tật. Nhìn bộ dạng vừa nãy của hắn, chỉ sợ là não tật lại phát tác.
Căn bệnh này thật đáng sợ, cứ liên tục gia tăng theo cảnh giới Thiên Nhân, không thể tự lành.
...
...
Đại sứ quán đế quốc Cực Quang.
“Độ khó cấp ba?”
Sa Tam Thông đại mã kim đao ngồi ở vị trí chủ vị, giơ ngón tay lên chỉ vào đoạn phim được thay đổi liên tục trên màn hình trình chiếu, cười lạnh nói: “Bây giờ đã biết rõ rồi sao? Đó mà là độ khó cấp ba? Ha ha, đây làmứcđộkhócấpsáuđấy.Hahaha,vừamớibắtđầu,nóđãlà tử cục.”
Độ khó cấp sáu?
Đám người Ngu Thân Vương cùng nhau phát ra tiếng kinh hô. “Vị đại nhân kia đã sửa lại độ khó khảo hạch?”
“Phạm quy đấy.”
“Như vậy cũng được sao?”
Ngụy Sùng Phong và Thác Bạc Xuy Tuyết đều sợ ngây người.
Đây có được xem là gian lận trong bình xét cấp bậc của đế quốc không? Một khi truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị xử phạt.
“Yên tâm đi, bọn họ không còn một ai sống sót mà ra ngoài đâu.”
Ánh mắt Sa Tam Thông hiện lên sự ngoan lệ.
“Thật sao?”
Ngu Thân Vương khẽ giật mình, đột nhiên hiểu ra điều gì.
Sa Tam Thông gật đầu khẳng định: “Bắc Hải Nhân Hoàng, Tả Lộ Ý, Lâm Bắc Thần... Ha ha, chỉ cần bọn họ tiến vào Khư giới vực ngoại, bọn họ đã chú định không một ai có thể sống sót trở về. Bọn họ sẽ táng thân trong đó. Chỉ cần phong tỏa tin tức, còn ai biết được chân tướng của cuộc khảo hạch này nữa chứ?”
Ngu Thân Vương vừa khiếp sợ lại cảm thấy ngoài ý muốn.
Không nghĩ đến vị đại nhân vật kia vừa ra tay chính là đại thủ bút như vậy. Ông ta muốn một mẻ hốt gọn nhân vật đỉnh cấp đế quốc Bắc Hải.
Đế quốc Bắc Hải xong đời rồi.