Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1365: Cái này thật sự là quá không biết xấu hổ




Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang.

"Vương gia, ta cương quyết đề nghị ngài mang theo tiểu quận chúa, lập tức về nước." Đại sứ Ngụy Sùng Phong thần thái đã có chút gấp rút.

Ngu Thế Bắc chết trận, đối với đế quốc Cực Quang mà nói, đã là một đòn nặng ký, việc nâng cấp kế hoạch trở nên rất khó khăn, vốn cho rằng Lâm Bắc Thần cũng đã chết rồi, chung quy cũng vãn hồi được chút tổn thất, nhưng mà bây giờ thì sao chứ? Sau khi biết được Quý Vô Song quỳ xuống bên ngoài Thượng Chuyết Viên, tâm thái của rất nhiều người trong đại sứ quán của đế quốc Cực Quang, ngay lập tức liền sụp đổ vỡ nát.

Nhất thời, trong đại sứ quán, lòng người bàng hoàng.

Với thủ đoạn tàn khốc của Lâm Bắc Thần, một khi hắn chiếm được thượng phong, tuyệt đối sẽ không buông tha cho người Cực Quang, đúng chứ?

Lập tức rút lui, chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhất là những trọng thần của đế quốc, quyền cao chức trọng như Ngu Thân Vương, dưới thế cục như vậy, tuyệt đối không nên tiếp tục đứng dưới bức tường nguy hiểm nữa.

Một khi có bất kỳ thất thoát nào, đều sẽ khiến cho đế quốc tổn thất nghiêm trọng. Nghe được đề nghị của Ngụy Sùng Phong, Ngu Thân Vương lựa chọn yên lặng.

Ông ta không phải là sợ chết.

Ông ta là sợ chết không có chút giá trị.

Ở lại, còn có thể lật bàn không?

Ông ta quay đầu nhìn về phía nữ nhi mình.

Ngu Khả Nhi ôm búp bê gấu trong ngực, ngẩng đầu cười ngọt ngào, nói: "Phụ vương, yên tâm đi, con đã thương lượng xong với Lâm tỷ tỷ rồi, lần này, nàng sẽ bảo vệ chúng ta."

Đôi mắt của Ngu Thân Vương liền sáng lên.

...

Tháp thiên nhân.

Chu Tuấn Lam đang phát điên.

Nếu không phải là Cát Vô Ưu gắt gao ngăn hắn lại, chỉ e rằng toàn bộ tháp thiên nhân, đều sắp bị hắn phá hủy rồi.

"Bị lừa rồi, ta đã bị lừa rồi."

"Tôn Hành Giả chết tiệt, hắn lại dám lừa ta?"

"Đây là doạ dẫm, là lừa gạt."

"Ta muốn trả thù, trả thù đến chết."

Chu Tuấn Lam trong lúc điên cuồng, hết lần này đến lần khác ngửa mặt lên trời mà thét dài, cổ họng của hắn đều sắp rống đến rách rồi.

Dáng vẻ này, quả thực giống như một con sói hoang điên cuồng.

Kể từ sau khi biết được Lâm Bắc Thần chưa chết, hắn liền trở thành dáng vẻ này.

Cát Vô Ưu vô cùng phiền muộn bưng chén trà bí sắc Tam Túc Kim Thiềm bằng sứ của mình lên, vừa uống trà, vừa vắt óc an ủi Chu Tuấn Lam.

Nói thật, hắn rất lo lắng Chu Tuấn Lam.

Không phải lo lắng hắn sẽ phát điên.

Mà là lo lắng hắn giả điên.

Dù sao thì hắn còn nợ mình 2200 Huyền Thạch.

Đây chính là tiền cưới vợ Long Nữ của mình.

Lỡ như tên này giả điên, không trả thì phải làm sao?

Haizz, sớm biết vậy thì lúc đầu đã không cho mượn rồi.

Nhưng mà vẫn may, Lâm Bắc Thần lại có thể không chết.

Còn có năng lượng khiến cho Quý Vô Song quỳ xuống.

Người này rất đáng sợ.

Cát Vô Ưu cẩn thận hồi tưởng lại mỗi một khoảng thời gian mà mình từng tiếp xúc với Lâm Bắc Thần, sau khi bảo đảm mình vẫn chưa đắc tội với vị tân quý của đế quốc Bắc Hải này, mới coi như miễn cưỡng thở dài một hơi.

"Hay là đổi ngày khác mời Lâm Bắc Thần ăn một bữa cơm, nói một chút về chuyện tăng lương cho thiên nhân phong hiệu?"

Cát Vô Ưu vô cùng phiền muộn mà suy nghĩ.

Lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đông đông đông.

Trong lòng của Cát Vô Ưu liền giật mình.

Là ai lại tới?

Tại sao bây giờ nghe thấy tiếng đập cửa, hắn sẽ luôn có một loại cảm giác tim đập nhanh vậy chứ?

"Là ai? Có phải là tên lừa gạt Tôn Hành Giả kia không?"

Chu Tuấn Lam giống như con chó hoang thoát dây cương, xông về phía cổng chính. Cát Vô Ưu liền vội vàng đi theo.

Cánh cổng thiên nhân mở ra, đứng ở bên ngoài là một người trung niên tướng mạo nho nhã.

Người trung niên thân hình cao lớn, đôi chân thon dài, vai vượn eo kiến, tỉ lệ khung xương cốt cách khiến người ta vừa nhìn qua liền vô cùng thoải mái, thuộc về loại thân hình tỉ lệ vàng kia, thân thể cao lớn lại không vụng về.

Đôi mắt của ông ta trắng đen rõ ràng, giống như suối nguồn tĩnh mịch và trong suốt, sáng tỏ mà lại thần bí, mày kiếm dày rậm, hai gò má đẫy đà và sung mãn, mũi như huyền đảm, miệng như tô đan, là loại hình mỹ nam tử cương dương khiến người ta vừa nhìn qua đã khắc sâu trong ký ức, lại phối hợp với một chiếc áo choảng thư sinh màu nguyệt lam, giữa trán đeo mỹ ngọc hình vuông, bên hông đeo một thanh trường kiếm không vỏ không khai phong, đem một loại khí chất phóng khoáng ngông ngênh biểu lộ ra một cách vô cùng tinh tế rõ ràng.

Ngoại hình thêm với trang phục như vậy, ngay lập tức liền khiến cho người ta liên hệ đến những hiệp khách lưu lạc Thiên Nhai, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ kia. Nhìn thấy người này, Chu Tuấn Lam và Cát Vô Ưu đều ngẩn ngơ.

"Ờ... thì ra là Đàm tiên sinh..."

Chu Tuấn Lam theo bản năng hành lễ một cái.

Cát Vô Ưu rất ngạc nhiên nói: "Sư... Sư phụ, sao người lại trở về sớm như vậy?" Người trung niên chính là người thủ tháp của tháp thiên nhân đế quốc Bắc Hải, Đàm Tông Nguyên.

"Ô hô, ta trở về trước, đồ nhi thân yêu của ta hình như rất bất ngờ, chẳng lẽ con không hoan nghênh vi sư sao?"

Người trung niên vừa mở miệng, ngay lập tức, một cỗ khí tức cười đùa cợt nhã nồng nặc tràn ngập ra, từ ngoại hình tuấn lãng và y phục tiêu sái phối hợp với khí chất hiệp khách được hình thành nên, ngay lập tức sụp đổ.

"Ờ..."

Thái dương của Cát Vô Ưu hiện ra một chữ 井 nhỏ màu đen, cố nén sự phỉ nhổ trong lòng, nói: "Sư phụ, người có phải là ở bên ngoài ăn chùa uống chậc chơi không trả tiền, lại bị đòi nợ rồi đúng không? Cho nên mới trốn về sớm."

"Đâu có đồ đệ nào nói sư phụ mình như vậy chứ?"

Người trung niên lập tức tỏ vẻ tức giận.

Cát Vô Ưu lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào.

Người trung niên lại lần nữa phá công, nói: "Ừm... Ha ha, lần này đồ nhi thân yêu của ta lại đoán đúng rồi, thực sự là không ai hiểu sư bằng trò, he he, không sai, ta chính là lại nợ tiền, đồ nhi ngoan, nhanh, trước tiên đưa cho sư phụ năm trăm Huyền Thạch, sư phụ đi trả nợ."

Biểu hiện u sầu trên gương mặt của Cát Vô Ưu, càng nồng nặc hơn.

"Không có tiền."

Hắn chỉ vào Chu Tuấn Lam, nói: "Huyền Thạch đều cho hắn mượn cả rồi."