"Thiếu gia, ta sắp xếp như vậy, người cảm thấy coi như là hài lòng rồi chứ?" Vương Trung mặt mày hớn hở bẩm báo chuyện đã xảy ra bên ngoài.
Lâm Bắc Thần với ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Trung.
Cẩu vật này, thật sự là có thủ đoạn.
Cha ta năm đó thật sự đã nhặt được bảo vật rồi.
Nhưng mà...
"Mỗi ngày làm việc bốn canh giờ, có phải là quá ít hay không?"
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, xoa xoa mi tâm, do dự nói: "Quý Vô Song dù sao cũng là sứ thần của liên minh đế quốc Trung Ương, sứ thần hoạt bính loạn khiêu, bây giờ đã không thấy nhiều nữa, tốt xấu gì cũng phải tạo cơ hội, để hắn tận lực cống hiến nhiều giá trị hơn một chút."
"Thiếu gia quả nhiên anh minh."
Vương Trung lập tức giơ ngón tay cái lên, mông ngựa không cần tiền điên cuồng hung hãn đánh một mảng lớn.
Sau đó cẩu vật này mới bổ sung: "Thực ra mười hai canh giờ còn lại, ta đặc biệt chuẩn bị thiết lập trở thành thời gian phục vụ khách quý, chỉ nhắm vào những phú hào, các quý tộc có tiền có địa vị kia, có thể cung cấp càng nhiều kiểu phục vụ hơn, ví dụ như giảng giải những vấn đề nan giải của võ đạo, ví dụ như cùng nhau dùng Lưu Ảnh Thạch chụp ảnh chung, ví dụ như mài dũa lẫn nhau điểm đáo vi chỉ*, mỗi lần thu phí 10 Huyền Thạch."
(*Điểm đáo vi chỉ: Có nghĩa là: Lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thể khiến cho đối phương sáng tỏ ý đồ là đã đủ rồi)
Lâm Bắc Thần: (? °? °? )?
Cmn, cẩu vật này... thật là có tài lừa người.
Không ngờ rằng bên cạnh ta, lại có thể có Ngọa hổ tàng long như này?
Cứ như vậy, Quý Vô Song há chẳng phải là làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm sao?
Đây cũng quá không có nhân đạo rồi?
Cho dù là thiên nhân phong hiệu cũng chưa chắc chịu đựng nổi.
Thật sự là quá không có nhân tính rồi.
"Rất tốt."
Lâm Bắc Thần mỉm cười gật đầu, ban cho hắn sự khẳng định cực lớn, nói: "Ta rất hài lòng đối với sự sắp xếp của ngươi, ta cũng nghĩ như vậy, định làm như vậy."
Vương Trung kiêu ngạo không quên thận trọng mà nở nụ cười.
Nhìn xem, vẫn là ta hiểu thiếu gia.
"Thiếu gia, Cực Địa Thần Khấp Cung kia... Xử lý như thế nào?"
Vương Trung hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi có ý tưởng gì?"
Vương Trung cười he he, nói: "Ta chuẩn bị lén lút đi liên hệ với đại sứ của đế quốc Cực Quang, bàn luận với bọn họ về chuyện chuộc vũ khí trấn quốc."
Lâm Bắc Thần nhất thời lại lần nữa coi trọng Vương Trung thêm mấy phần.
Oa, cẩu vật này.
Thật sự là một lão ngân tệ.
Cầm tang vật đi bán cho người mất?
Loại chuyện không biết xấu hổ này cũng làm ra được.
Cực Địa Thần Khấp Cung có giá trị không nhỏ, đặt ở trên chợ đen, đoán chừng ít nhất cũng có thể đấu giá được mấy ngàn Huyền Thạch.
Rất nhiều cường giả võ đạo có sở trường về bắn, đoán chừng đều sẽ tranh đoạt. Nhưng nếu nói giá trị lớn nhất của nó, thì vẫn là ở đế quốc Cực Quang.
Cây cung này là vũ khí trấn quốc của đế quốc Cực Quang, đối với đế quốc Cực Quang mà nói, có thể gọi là trọng khí của đất nước không thể nào để mất.
Có thể tưởng tượng được rằng, vì chuộc lại cây cung này, đế quốc Cực Quang tuyệt đối sẽ đưa ra một cái giá điên cuồng.
Đến lúc đó, không phải sẽ kiếm đầy bồn đầy bát sao?
Bởi vậy đem nó bán cho đế quốc Cực Quang, vẻn vẹn về mặt giá trị mà nói, nhất định là sự lựa chọn tốt nhất.
Về phần giữ lại để mình dùng?
Lâm Bắc Thần cũng được coi là người giỏi bắn.
Nhưng thứ mà hắn chủ tu là kiếm.
Còn điện thoại Tử thần mới là vốn liếng lớn nhất của hắn.
Để bảo đảm điện lượng, lưu lượng cùng với đủ các loại ứng dụng trên điện thoại Tử thần hoạt động bình thường, bắt buộc phải tích góp số lượng lớn Huyền Thạch dự bị. Một điện thoại Tử thần giá trị gấp ngàn vạn cái Cực Địa Thần Khấp Cung.
Cho nên đem giá trị của cây cung này tối đại hóa hiện vật, mới là sự lựa chọn tốt nhất. "Rất tốt, khi thao tác, cẩn thận một chút."
Lâm Bắc Thần đồng ý với kế hoạch của Vương Trung, nói: "Ta phái Quang Tương cùng Tiểu mập mạp trợ giúp ngươi."
"Đa tạ Thiếu gia."
Vương Trung vỗ ngực đảm bảo, nói: "Trong cái tên của Vương Trung ta có một chữ Trung, nhất định sẽ làm thoả đáng chuyện này, ta vẫn luôn xem thiếu gia người như là thân..."
Lời còn chưa dứt.
Ầm!
Lâm Bắc Thần bay lên cho một cước.
Vương Trung liền từ trong phòng bay ra ngoài.
"Cẩu vật, lúc nào cũng chiếm tiện nghi của ta."
Lâm Bắc Thần chửi rủa.
Hắn ngồi ở trên giường, giơ ngón tay giữa lên xoa xoa mi tâm.
"Cuộc khảo nghiệm của Thiên Nhân sinh tử chiến, xem như đã triệt để kết thúc." "Tiếp theo đây, chỉ còn lại cuộc sơ bình của bình xét cấp bậc đế quốc, cụ thể là bình như thế nào, kiểm tra cái gì, dường như vẫn còn chưa xác định phương án, tất nhiên, ta thân là một phần tử của đế quốc Bắc Hải, dù sao cũng nên bỏ ra một chút sức lực, suy cho cùng thì ta cũng xuyên không qua đây, cảm giác làm nô lệ vong quốc cũng không tốt lắm."
"Đợi đến khi cuộc sơ bình hoàn thành, ta sẽ trở về Triều Huy thành...chờ đã, quên mất một chuyện đại sự."
"Ta còn chưa đi đá vào mông của Vệ Danh Thần."
"Vừa hay mượn thời cơ bình xét cấp bậc của đế quốc, cò kè mặc cả với hoàng thất, để Nhân Hoàng phong cho ta một chức vị Phá Lỗ đại tướng quân gì đó, xuất quân đi san bằng Vệ Thị ở Thiên Thảo hành tỉnh, he he, Vệ Thị kinh doanh nhiều năm ở Thiên Thảo hành tỉnh, nhất định rất giàu có, đến lúc đó trực tiếp soát nhà tịch thu tài sản, ô hô hô hô."
"Ta thật sự là một thiên tài cần kiệm tiết kiệm, giỏi về làm giàu."
Lâm Bắc Thần trong lòng càng nghĩ càng vui vẻ.
Vừa hay lúc này, có Ngân Bạch Vệ bước vào bẩm báo, đại thái giám chấp bút của Chuyết Chính Điện Trương Thiên Thiên ở bên ngoài cầu kiến.
Trước đó, mỗi lần đều là Trương Thiên Thiên trực tiếp đi vào.
Lần này lại có thể thành thật chờ đợi thông báo cầu kiến sao?
Thật là nhân gian chân thực mà.
Lâm Bắc Thần đứng dậy đi nghênh đón.
Một lát sau, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, cùng nhau ngồi lên xe ngựa từ cửa sau đi đến hoàng cung.