Ngay tức khắc, toàn bộ khuôn mặt của Chu Tuấn Lam điên cuồng co giật.
Nhổ gốc rạ này lên, hắn quả thực là muốn nuốt phân tự vẫn.
Đến bây giờ hắn vẫn nghĩ không thông, vì sao ba thiên nhân phong hiệu cấp Hoàng Kim, tiền đồ rộng mở, lại cứ phải phối hợp với nhau tới lừa gạt mình, đây không phải đang tự tuyệt đường lui sao?
"Ồ?"
Đàm Tông Nguyên nhìn về phía Chu Tuấn Lam, nói: "Chu công tử, ngươi lại có thể mượn Huyền thạch của thầy trò nghèo chúng ta ư? Ngươi là đi ăn chơi, hay là đi cá cược, lại có thể tiêu sạch hết Huyền Thạch trên người?"
Khuôn mặt của Chu Tuấn Lam đen giống như than đá.
"Các ngươi trò chuyện trước, ta trở về đây."
Hắn quay người rời đi.
Tiến vào tháp thiên nhân, Cát Vô Ưu đã chuẩn bị thịt rượu.
Đàm Tông Nguyên không kịp chờ đợi gió cuốn mây tan, ăn uống thả cửa, hỏi: "Nói xem, chuyện gì đã xảy ra? Con lại có thể nguyện ý đem Huyền thạch coi như sinh mệnh mà cho mượn, chuyện này nằm ngoài sự hiểu biết của vi sư về con."
"Vốn dĩ con không muốn cho mượn."
Cát Vô Ưu đưa ra đáp án, nói: "Nhưng lãi suất mà hắn đưa ra quá cao."
Tiếp theo, hắn lại đem chuyện xảy ra trong kinh thành những ngày này, đều nói ra một lượt.
"Ta lại có thể bỏ lỡ nhiều chuyện thú vị như vậy?"
Người thủ tháp Đàm Tông Nguyên với dáng vẻ vô cùng hối hận, nói: "Không đi nữa, không đi nữa, lần này ta muốn ở lại Bắc Hải, không đi nữa."
"Người là bởi vì thiếu nợ quá nhiều, bị người ta truy sát không có chỗ nào để đi nữa, đúng chứ?"
Cát Vô Ưu không chút lưu tình vạch trần vết sẹo của sư phụ, nói: "Nói thử xem, lần này nợ nhân tình? Hay là nợ tiền?"
"Nghiệt đồ, sao con có thể nói sư phụ như vậy chứ?"
Đàm Tông Nguyên quở mắng một câu, nói: "Lần này vi sư trở về là mang theo nhiệm vụ trở về, ha ha, cuộc sơ bình bình xét cấp bậc của đế quốc Bắc Hải lần này, sẽ do vi sư tới chủ trì, ha ha ha, đây chính là cơ hội rất tốt để kiếm dầu mỡ, a ha ha, lần này, ta nhất định phải rút cạn toàn bộ gia sản của Lý Tuyết Dạ."
Lý Tuyết Dạ là tên thật của Bắc Hải Nhân Hoàng đương thời.
Chỉ có số ít người biết.
Hơn nữa trong số ít người biết cái tên này, chỉ có cực ít người dám gọi ra một cách trực tiếp như vậy.
Đàm Tông Nguyên chắc chắn chính là một trong số đó.
"Nếu như con nhớ không lầm, cái tên chân ái thứ một trăm linh chín mà người nói, tên là Lý Tuyết Cầm, đúng chứ?" Cát Vô Ưu với vẻ mặt u buồn hỏi: "Nếu như con lại nhớ không lầm, Lý Tuyết Cầm là tỷ tỷ ruột của Bắc Hải Nhân Hoàng, hơn nữa người còn nợ nàng ta rất nhiều tiền."
Người thủ tháp Đàm Tông Nguyên hiên ngang lẫm liệt nói: "Ta doạ dẫm đế quốc Bắc Hải là chuyện công, còn tình cảm chân thành tha thiết của ta với Hoài Dương công chúa là chuyện tư, công là công, tư là tư, vi sư nhất định phải làm việc công tư phân minh."
Cát Vô Ưu: "..."
Vô sỉ như vậy, sư phụ người rốt cuộc là làm sao có thể nói ra một cách đương nhiên như vậy chứ?
Hắn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó.
"Chờ đã, cái đức hạnh không biết xấu hổ này của người, sớm đã danh tiếng bừa bộn ở bên ngoài, tại sao lại có thể trở thành quan chủ khảo của cuộc bình xét cấp bậc Bắc Hải lần này chứ?"
Cát Vô Ưu cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra một điểm mới khó lường.
Đàm Tông Nguyên nói: "Ha ha ha, đây đương nhiên là do mị lực mê người không có chỗ sắp đặt của vi sư ta giành được."
Cát Vô Ưu trong lòng hiện ra một loại dự cảm rất xấu, hắn do dự hỏi: "Người không phải là đã ngủ với nữ nghị trưởng phụ trách xác định giám khảo sơ bình của liên minh đế quốc Trung Ương đấy chứ?"
Đàm Tông Nguyên với vẻ mặt chấn kinh: "Làm sao con biết?"
Sau đó ông ta liền vội vàng giải thích: "Con đừng nói nhảm, ta và Tiểu Uyển Nhi không có gian tình."
Cát Vô Ưu lại lần nữa yên lặng không nói.
Hắn đã bắt đầu suy xét, mình có cần phải rời khỏi tháp thiên nhân đế quốc Bắc Hải, mai danh ẩn tích một khoảng thời gian hay không.
Nếu như hắn nhớ không lầm, trượng phu của Tưởng Uyển, nữ nghị trưởng của liên minh đế quốc Trung Ương, quyền cao chức trọng không nói, còn nổi tiếng là có thù tất báo, hoành hành bá đạo, sư phụ cho hắn đội mũ xanh, vậy thân là đồ nhi như mình cũng nhất định sẽ bị liên luỵ, đúng chứ?
"Yên tâm đi, chuyện không phải như con nghĩ đâu."
Đàm Tông Nguyên liền giải thích và đảm bảo.
Cát Vô Ưu đành phải miễn cưỡng tin tưởng.
Chủ yếu là trong lúc nhất thời, hắn cũng chưa nghĩ ra nên đi đến nơi nào mai danh ẩn tích đào vong mới phù hợp.
"Lưu ảnh quá trình sát hạch của bốn thiên nhân phong hiệu cấp Hoàng Kim kia, đưa ra đây cho ta, ta muốn xem một chút." Đàm Tông Nguyên giống như quỷ đói đầu thai ăn xong, đắc ý mà uống mấy ngụm trà, lại nói: "Đúng rồi, cuộc khảo hạch sơ bình lần này, rốt cuộc là ra đề mục như thế nào, con tới trù tính một chút đi."
"A? Con hả?"
Cát Vô Ưu ngẩn ngơ, nói: "Tùy ý như vậy sao?"
"Có chỗ nào tùy ý chứ?"
Đàm Tông Nguyên hỏi ngược lại: "Không phải con sẽ dùng được nhiều điểm tâm sao?"
Cát Vô Ưu dĩ nhiên không phản bác được.
...
...
"Ha ha, trẫm chính là Nhân Hoàng của Bắc Hải, nhất ngôn cửu đỉnh, thanh Lục Chi Hồn này thật sự tặng cho ngươi."
Bên trong Chuyết Chính Điện, Bắc Hải Nhân Hoàng long nhan cực kỳ vui mừng, nói: "Lần này, ngươi có thể cho trẫm một niềm vui bất ngờ cực lớn, trẫm muốn trọng thưởng ngươi, nói đi, ngươi muốn cái gì?"