Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1259: Uy lực của thiên nhân phong hiệu




Lư Lai lão tổ ra sức kết thủ ấn kiếm quyết, thế nhưng sau khi ‘Thanh Sắc Long Nha’ rơi vào tay Lâm Bắc Thần thì ngay cả giãy giụa cũng không buồn giãy giụa nữa.

“Kiếm tốt.”

Lâm bắc Thần cầm ‘Thanh Sắc Long Nha’ trong tay, không khỏi tán thưởng một tiếng.

Chuôi kiếm phủ lam lân, cảm giác cầm vào cực kỳ tốt, long khẩu đao thôn cũng cực kỳ tinh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Từ trong miệng thanh long phun ra một thanh trường kiếm màu xanh lam lưỡi mỏng lóng lánh, phảng phất như một khỏa long nha đã qua mài dũa thời thời khắc khắc đều đang khát vọng cắn nuốt huyết nhục.

Lâm Bắc Thần cầm trong tay múa vài đường. Vút vút vút!

Thanh âm còn êm tai hơn cả đồ chơi kiếm phá không của ultraman mà hắn chơi khi còn bé.

Dị năng Huyền khí tiên thiên kim hệ của hắn có thể khống chế kim loại, chính vì vậy cũng không cần luyện hóa. Nếu đã nằm trong tay hắn thì cho dù Lư Lai lão tổ có dùng cả khí lực bú sữa mẹ để kết kiếm ấn cũng không thể đoạt lại ‘Thanh Sắc Long Nha’.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

Trong lòng Lư Lai lão tổ đang rỉ máu nhìn Lâm Bắc Thần, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kị.

Lâm Bắc Thần cầm kiếm ra hiệu một cái, nói: “Hừ... Đừng cãi ầm ĩ.”

Rõ ràng là động tác và ngôn ngữ rất đơn giản cũng rất mang tính vũ nhục, thế nhưng Lư Lai lão tổ lập tức không dám nói tiếp nữa.

Liên tục giao thủ hai lần, hắn đã ý thức được bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của bạch y thiếu niên này.

Nếu đối phương thực sự muốn giết mình thì có thể sẽ không tới chiêu thứ ta.

Thiếu niên bạch y này là thiên nhân.

Một thiên nhân chân chính.

Trong lòng Lư Lai lão tổ nhấc lên sóng gió động trời.

Trước khi thiếu niên này ra tay, trong nháy mắt phóng thích ra chân chính Huyền khí tiên thiên, mọi thứ đều chỉ xảy ra trong chớp mắt khiến hắn cho rằng đối phương cũng là bán bộ thiên nhân, khó mà kéo dài được, ai ngờ... Hắn mà sớm biết người này mạnh mẽ như thế thì đã co đầu rụt cổ ở sâu bên trong không ra ngoài rồi.

Lâm Bắc Thần nhìn về phía Độc Cô Kinh Hồng, nói: “Cho ngươi thêm một cơ hội, giao người hay không?”

Từ lúc mới bắt đầu, Lâm Bắc Thần đã không định giết Độc Cô Kinh Hồng.

Dù sau người này cũng là cha vợ của Viên Nông, là phụ thân của Độc Cô Dục Anh, cũng coi như là con cháu trong nhà của vị Viên Vấn Quân lão sư kia.

Nếu thực sự giết chết người này, vậy chẳng phải giống như cảnh sát nước Mỹ hay sao?

Lâm Bắc Thần nhớ kiếp trước đã từng thấy một tin tức như vậy, để phòng ngừa thiếu niên tham gia thí nghiệm tự sát, cảnh sát nước mỹ đã nổ súng bắn chết hắn.

Làm đến đây cũng vô cùng hoàn mỹ rồi.

Độc Cô Kinh Hồng vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Bắc Thần, môi run rẩy nói: “Đây... ta...”

Phảng phất như hắn lâm vào trong sự sợ hãi tột cùng, bờ môi run run, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng và bối rối.

Lâm Bắc Thần nao nao, đột nhiên hiểu ra gì đó.

Việc của Viên Vân Quân e là không đơn giản như vậy. Bản thân chuyện này đã có nhiều điểm kỳ lạ.

Nghĩ đến kiếm khách thiếu niên Viên Nông kia đã xuất sắc như vậy, nổi danh khắp kinh thành, chỉ cần hắn không vẫn lạc từ Bắc Cảnh chiến trường trở về, ngày sau chắc chắn sẽ là nhân vậy quan trọng chủ lực của đế quốc. Nữ nhi của một phần tử trong bang phái như hắn có thể gả cho thiếu niên như thế này, tuy chưa tính là huyết kiếm nhưng cũng đã rất hời.

Vốn dĩ Độc Cô Kinh Hồng này đã lấy điều kiện Viên Nông phải tham gia vào Thiên Vân Bang, đáp ứng cho nữ nhi đính hôn với Viên Nông, cũng tính là hai bên thỏa hiệp.

Nếu mọi thứ đều đã kết thúc, vậy vì sao lại bỗng nhiên nổi sóng?

Vậy thì chỉ có một lời giải thích...

Có ngoại lực tham gia vào.

Rớt cuộc là dạng lực lượng như thế nào mà khiến bang chủ Thiên Vân Bang không tiếc bội bạc, hủy bỏ hôn ước, hãm hại hiền tế tương lai chứ?

Lâm bắc Thần suy nghĩ một chút nhưng rồi mất đi kiên nhẫn.

Hắn cũng không phải là Địch Nhân Kiệt, bên người cũng không có Lý Nguyên Phương, hà tất phải ở đây phá án.

Trước tiên cứu người ra đã, chuyện tiếp theo thì để chính bọn hắn đi xử lý đi.

“Độc Cô bang chủ, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn.”

Lâm bắc Thần đè nén tâm trạng, thản nhiên nói: “Giao Viên Vấn Quân lão sư ra đây, sau tối hôm nay Thiên Vân Bang vẫn còn, ngươi vẫn sống. Ha ha, người mà, chỉ cần còn sống thì mọi thứ khác đều có thể từ từ kiếm lại, nếu không giao người thì vào lúc mặt trời mọc ngày mai, trên thế gian này sẽ không còn Thiên Vân Bang. Lầu các phía sau ngươi sẽ phủ đầy thi thể, đây là lời cảnh báo cuối cùng của thiên nhân phong hiệu ta cho ngươi.”

Thiên nhân phong hiệu?

Bốn chữ này giống như bốn đạo thiểm điện nặng nề nổ vang trong lòng mọi người.

Một vài người định lực yếu thì hai mắt đã nổ đom đóm, lỗ tai ong ong rồi. Thiên nhân đã rất đáng sợ rồi.

Vậy mà lại còn là thiên nhân phong hiệu...

Địa vị trong giới võ giả tại Bắc Hải cũng sẽ không kém Bắc Hải Nhân Hoàng bao nhiêu.

Đám người phó bang chủ, hộ pháp và các trưởng lão Thiên Vân bang vốn đã vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, giờ đây trên mặt chỉ còn lại biểu tình sợ hãi mà thôi.

Hậu quả của việc đắc tội với một thiên nhân phong hiệu, đừng nói là bang phái, cho dù là lão môn có công lao lớn ở đế quốc thì e là cũng không gánh nổi.

Mà bốn chữ này cũng hoàn toàn đánh nát chút bối rối sót lại trong lòng Độc Cô Kinh Hồng.

Hắn hung hăng nghiến răng nói: “Được, đêm nay Độc Cô Kinh Hồng ta chịu thiệt rồi... Người đâu, mời Viên lão sư ra đây.”

Lâm Bắc Thần nói: “Còn Viên Nông nữa.”

Độc Cô Kinh Hồng nghiến răng gật đầu, cũng không giảo biện, nói: “Vâng, còn có Viên Nông công tử, cùng mời ra đây.”