Quế Lập Xuân ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Chẳng lẽ là hắn hạ thủ lưu tình?
Vì sao?
Quế Lập Xuân rơi vào trong hoang mang, thế nhưng cũng không dám xông lên lần nữa.
Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, nếu Viên Vấn Quân mà có học viên hoặc là bằng hữu khủng bố đến vậy, sao bang chủ dám động đến hắn chứ?
Thế nhưng hắn cũng biết, vào lúc này, hình như Thiên Vân Bâng thực sự chọc phải đại phiền toái rồi.
Ầm!
Lâm Bắc Thần lại đạp ra một cước.
Trong vòng trăm thước trước mặt hắn, tất cả kiến trúc của Thiên Vân bang đều ầm ầm sụp xuống rồi bị chôn vùi đi.
Cản bản là không có một ai có thể ngăn cản bước tiến của hắn. Cục diện hỗn loạn.
Độc Cô Kinh Hồng máu me đầy người đi ra từ trong đống phế tích, gương mặt tràn ngập phẫn nộ.
“Nhanh đi mời Lư lai lão tổ!”
Hắn lớn tiếng rống giận.
Cùng lúc đó...
“Cuồng đồ nơi nào dám dương oai ở tổng đà Thiên Vân Bang ta?”
Một đạo thanh âm hùng hồn nương theo năng lượng Huyền khí đang nhanh chóng thức tỉnh bành trường mà dâng lên từ chỗ sâu trong Thiên Vân phủ.
Trong trời đêm, đột nhiên cuồng phong gào thét. Một đầu thanh sắc trường long bay vụt tới.
Đó là phong chi thanh long do Huyền khí phong hệ huyễn hóa thành, nó dương nanh múa vuốt tản ra uy áp khủng bố của độc cụ ma thú trên thượng vị khiến toàn bộ đệ tử Thiên Vân bang đều cảm nhận được cỗ uy áp hít thở không thông, phảng phất như một đầu thanh long sống thực sự, cả người phủ đầy thanh lân, trong bóng đêm lóe ra ánh sáng óng ánh khiến kẻ khác không dám đến gần.
Trên lưng thanh sắc phong long có một người trung niên khoác hắc bào đứng trên đó.
Thân hình người trung niên cao lớn, râu quai nón, lông mi và tóc đều màu vàng nhạt.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần đảo qua, trên gương mặt hiện lên một tia ngoài ý muốn. Vậy mà lại là một gã cường giả cảnh giới bán bộ thiên nhân.
Khó trách Thiên Vân Bang này có thể trở thành bang phái đệ nhất, hóa ra đằng sau nó có một tôn bán bộ thiên nhân làm chỗ dựa.
Việc này thú vị rồi đây.
Cường giả như vậy không làm bang chủ mà lại để cho Độc Cô Kinh Hồng đại võ sư đỉnh phong trở thành bang chủ, lẽ nào người này không màng danh lợi?
“Lư Lai lão tổ, mau ngăn cản tên cuồng đồ này...”
Độc Cô Kinh Hồng thấy người trung niên mặc hắc bào trên thanh sắc phong long lập tức mừng như điên, hắn giống như nhìn thấy vị cứu tinh mà bay vọt qua, lớn tiếng nói: “Mời lão tổ mau mau ra tay... A?”
Thế nhưng vẻ mừng như điên trên gương mặt hắn duy trì chưa tới nửa phút thì bỗng khựng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy một màn khó mà tin được, thiếu niên mang mặt nạ màu bạc kia bỗng nhảy lên, đi đến trước mặt Lư Lai lão tổ.
Lư Lai lão tổ cường thế còn chưa kịp nói ra câu thứ hai thì đã giống như một kẻ ngu si, không chút phản kháng bị đạp xuống khỏi thanh long...
Độc Cô Kinh Hồng thiếu chút nữa đã tắc thở tại chỗ. Sao có thể chứ?
Lư Lai lão tổ đã là bán bộ thiên nhân, cho dù không thể đánh bại thiếu niên mang mặt nạ màu bạc này, thế nhưng ít ra cũng có thể đánh hòa chứ?
Kết quả lại không chịu được một kích như vậy?
Cả người Độc Cô Kinh Hồng đều dại ra.
Song song đó còn có những hộ pháp, trưởng lão và phó bang chủ cùng dại ra.
Vốn dĩ Thiên Vân Bang có thể trở thành đại bang đệ nhất kinh thành, sức mạnh lớn nhất cũng chính là có Lư Lai lão tổ tọa trấn.
Bây giờ thì sao chứ?
Bọn hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Mà lúc này, Lâm Bắc Thần cũng cưỡi trên người thanh sắc phong long giống như chiếm được bảo bối, cho dù phong long giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi hắn.
“Ha ha, mặc dù không có họ Doãn, thế nhưng làm long kỵ sĩ cũng rất thoải mái đó.”
Hắn reo hò cứ như là lướt sóng vậy.
Ầm!
Một thân ảnh phóng lên cao tập sát về phía Lâm Bắc Thần.
Đó chính là Lư Lai lão tổ có một dấu chân trên mặt.
Lâm Bắc Thần một tây cưỡi rồng, tay kia tiện thể chém ra mấy quyền. Rầm rầm rầm!
Lư Lai lão tổ bay ngược trở ra lần thứ hai, đập mạnh xuống mặt đất. “Thanh Hồng Quán Nhật... Giết.”
Hắn rơi xuống đất, dưới chân là một mạng nhện lớn vây lấy, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Thanh sắc phong long kia gầm lên một tiếng giận dữ, hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh lam.
Kiếm khí cuồn cuộn, kinh thiên dày đặc mà sắc bén trực tiếp chém về phía Lâm Bắc Thần.
Đậu má!
Lâm Bắc Thần nhất thời kinh hãi.
Đầu long cưỡi ở dưới bỗng biến thành một thánh sáng loáng, không chút xấu hổ chém về phía gốc rễ tử tôn.
Mẹ nó chứ...
May mà hắn phản ứng nhanh.
Nếu không là giống với Lâm Hồn và Trương Thiên Thiên ngang hàng luận giao rồi.
Kẹp chặt hai chân, sau đó cong ngón chân búng ra. Vút!
Trường kiếm màu xanh lam bị bắn trúng rên rỉ một tiếng, sau đó phá không bay về phía Lư Lai lão tổ.
“Tiểu long long đừng đi, nhanh trở lại đây cho ta.”
Lâm Bắc Thần vận chuyển Huyền khí kim hệ lăng không.
Tốc độ của thanh trường kiếm màu xanh lam giảm mạnh, ở trên không trung đấu tranh mấy cái rồi bị Lư Lai lão tổ khống chế bay về phía Lâm Bắc Thần.
“Cái gì?”
Lư Lai lão tổ không khỏi kinh hãi.
Chuôi bảo kiếm ‘Thanh Sắc Long Nha’ này đã bị hắn luyện hóa, sớm đã bị hắn thao túng xuất thần nhập hóa, sao lại bị đoạt rồi?