Đệ tử Thiên Vân Bang ở bên cạnh không dám thờ ơ, lập tức đi thi hành. Một lát sau.
Bốn người Viên Vấn Quân, Viên Nông, còn có thị nữ Ảnh Nhi và Độc Cô Dục Anh đều bị đưa ra ngoài.
“Tiểu Anh, sao ngươi cũng... ài.”
Thấy ái nữ xuất hiện, Độc Cô Kinh Hồng ngẩn ra, đầu tiên là giận dữ, sau đó thở dài một hơi, những lời khiển trách sau đó cũng theo cổ họng nuốt ngược trở vào.
“Lão sư...”
“Viên học trưởng!”
Đám người Lý Tu Viễn mừng như điên, cùng nhau xông tới.
Đệ tử Thiên Vân Bang hoàn toàn không dám cản trở, vội vàng lùi về sau rồi giao bốn người cho các học viên.
“Độc Cô học tỷ, các ngươi không sao chứ?”
“Ảnh Nhi tỷ tỷ, không phải ngươi... Thật tốt quá, ngươi chưa chết, chúng ta thật vui mừng.”
Mấy người Cam Tiểu Sương lôi kéo tay Độc Cô Dục Anh và Ảnh Nhi, vừa khóc vừa cười.
Nhất là vị Ánh Nhi thị nữ bị đồn là đã bị sát hại kia, vậy mà vẫn còn sống càng khiến cho các học viên mừng như điên.
Mấy ngày nay bị dày vò, ngay tại thời khắc này, rốt cuộc có thể hoàn toàn vứt mọi thứ lên chín tầng mây.
Đoàn tụ trong chốc lát, cha con Viên Vấn Quân từ trong miệng Lý Tu Viễn đã biết được nguyên nhân mà bọn hắn được cứu ra. Khiếp sợ xong liền vội vã đi qua gửi lời cảm ơn tới Lâm Bắc Thần.
“Viên lão sư đạo đức tốt, người người đều muốn...”
Lâm đại thiếu khoan khoái nói nhầm, vẫn may hai chữ ‘tru diệt’ vẫn chưa ra khỏi cửa miệng, liền cứu vớt: “Ách, để cho ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay có thể ra tay là vinh hạnh của ta.”
Đúng lúc này, hắn chú ý tới chi tiết kỳ quái nhất.
Tuy trên người Viên Vấn Quân mặc quần áo dính máu, thế nhưng thương thế lại không hề nghiêm trọng, vết máu trên người lại càng giống như bị hắt lên chứ không phải do vết thương nhuốm đỏ. Trong lòng hắn hơi nao nao, sau đó không khỏi nhìn về phía Độc Cô Kinh Hồng đang suy sụp tinh thần ở bên cạnh.
Độc Cô Dục Anh nhìn thoáng qua phụ thân đứng ở đống phế tích trước cổng Thiên Vân phủ, thần sắc ảm đạm mang theo chút kiên định, lôi kéo thị nữ cùng với các học viên rời đi.
Lâm Bắc Thần cũng không ra tay nữa.
Đương nhiên chuôi trường kiếm ‘Thanh Long Chi Nha’ này cũng không trả lại.
Tuy hắn cũng không quá thích loại trường lưỡi mỏng này, thế nhưng món đồ chơi nhỏ này có thể hóa thành thanh sắc phong long, cưỡi lên trông cũng vô cùng đẹp, hơn nữa nhất định rất đáng giá, quay về có thể cầm đi đổi Huyền thạch, cũng rất lãi đó.
Mọi người lên xe ngựa, sau đó lộc cà lộc cộc rời khỏi đường Hà Phi.
Mọi người Thiên Vân Bang nhìn theo xe cho đến khi nó hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, lúc này mới thở dài một hơi.
Có một loại cảm giác may mắn sống sót khi rốt cuộc thanh trường kiếm kề bên cổ cũng đã dời đi.
“Mọi việc đã trở nên phiền toái.”
Thần sắc Lư Lai lão tổ cực kỳ kinh sợ, khó nén sợ hãi, trong con ngươi cũng tràn ngập sát cơ, nói: “Độc Cô bang chủ, ngươi tới đây giải thích một chút, vì sao lệnh thiên kim cũng cùng rời đi?”
Độc Cô Kinh Hồng nhìn về phía tên đệ tử dẫn người tới, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tên đệ tử này khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt hình chữ ‘quốc’, ngũ quan đoan chính, thân hình thon dài, rất có anh khí. Hắn chính là đệ tử dòng chính của Độc Cô Kinh Hồng, cũng là Đại đệ tử của hắn, càng là nghĩa tử của hắn, tên là Thượng Quan Phi.
Thượng Quan Phi ‘bộp’ một tiếng quỳ trên mặt đất, nói: “Sư phụ, sư muối sống chết muốn đi theo Viên Nông ra ngoài, tên Viên Nông kia nhân cơ hội áp chế, nếu không để sư muội cùng đi ra ngoài thì hắn cũng không đi... Lúc này đệ tử cũng không còn biến pháp nào khác, sợ làm trễ nãi thời gian, khiến vị thiên nhân phong hiệu kia đại khai sát giới, gây nguy hiểm cho Lư Lai lão tổ và sư phụ người, cho nên...”
“Phế vật.”
Độc Cô Kinh Hồng lớn tiếng mắng.
Thượng Quan Phi quỳ trên mặt đất, không dám mở miệng.
Độc Cô Kinh Hồng nhìn về phía Lư Lai lão tổ, nói: “Lão tổ, tình huống đêm nay ngài cũng đã thấy, không ngờ tới lão cẩu Viên Vấn Quân này lại có bằng hữu cảnh giới thiên nhân phong hiệu, thật sự khiến chúng ta trở tay không kịp. Thiên Vân Bang xém chút bị diệt, không phải là Độc Cô Kinh Hồng ta không góp sức, mà là đối thủ quá mạnh.”
Không phải huynh đệ không góp sức, mà là do địch nhân quá giảo hoạt. Lư Lai lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đến lúc đó, chính ngươi nói đi.” Hắn dừng một chút, lại hỏi: “Nữ nhi ngươi biết được bao nhiêu?”
Độc Cô Kinh Hồng nói: “Việc này có thể yên tâm, nó không hề biết gì cả.” “Chỉ hy vọng là như thế.”
Lư Lai lão tổ thở dài một hơi, thần sắc vẫn tối tăm như trước.
Đúc lúc này, vũ xà giới trên tay phải hắn bỗng khẽ chấn động.
Hắn biến sắc, dường như vui mừng, lại có một tia kiêng kỵ sâu đậm.
...
...
“Lư Lai lão tổ lai lịch thần bí, mười năm trước, vào lúc cha ta săn bắn thú ở Thiên Vân Sơn bên ngoài kinh thành đã gặp được người này, hắn bị trọng thương, đang hấp hối, gần như đã táng thân dưới hỏa địa long thú, là phụ thân mạo hiểm đi cứu hắn, cũng đưa hắn trở về kinh thành dưỡng thương, sau đó mới biết được người này là một vị bán bộ thiên nhân. Dựa vào sự giúp đỡ của hắn, cha ta từ một vị hương chủ của Thiên Vân Bang, địa vị liên tục tăng lên, cuối cùng đánh bại hơn mười người cạnh tranh khác, ngồi lên bảo tọa bang chủ.”
Trên xe ngựa, đối mặt với vấn đề mà Lâm Bắc Thần cực kỳ tò mò, Độc Cô Dực Anh kiên nhẫn giải thích.
Vị này là thiên kim đại tiểu thư của Thiên Vân Bang, đối với Lâm Bắc Thần ngoài hiếu kỳ còn là cảm kích và tôn kính.