“Cho nên ngươi lựa chọn không giao, đúng không?”
Lâm Bắc Thần nhướn mi, trong con ngươi tràn ngập hàn ý.
“Bang chủ, không cần phí lời với tên nhóc này, để lão phu xử hắn.”
Một tiếng quát lớn.
Một bóng người lao ra từ phía sau Độc Cô Kinh Hồng nhanh như lưu quang thiểm điện, một kiếm đâm về phía Lâm Bắc Thần.
Người ra tay là Thất trưởng lão Hà Bất Triêm của Thiên Vân Bang.
Người này tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, vừa thấy đệ tử Trịnh Đa Tài của bản thân bị đánh phế trên mặt đất thì đã lửa giận khó kiềm.
Lúc này thấy ngữ khí của Độc Cô Kinh Hồng cũng trở nên cương quyết, hắn lập tức tìm cơ hội ra tay.
Tuy trước đó Lâm Bắc Thần triển lộ ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng hắn có tu vi cảnh giới võ đạo tông sư cấp năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cho dù có không địch lại thì cũng có thể toàn thân thoát ra...
Nhưng mà...
Ánh mắt Lâm Bắc Thần phát lạnh.
“Không biết sống chết.”
Hắn phất tay một cái.
Hà Bất Triêm còn trên không trung, căn bản không phản ứng lại kịp, chỉ cảm thất có một cỗ cự lực vọt tới.
Ầm!
Cả người hắn và trường kiếm trong tay đều trực tiếp nổ tung, hóa thành một cơn mưa máu.
Phá Toái Tử Sam từ trong bóng đêm bay xuống. Giây sát.
Một tôn cường giả cảnh giới võ đạo tông sư cấp năm ngã xuống chỉ trong nháy mắt.
“Cái gì?”
Đám người Độc Cô Kinh Hồng thấy một màn này, tim đập loạn lên.
Lâm Bắc Thần tiến tới một bước, thanh âm lạnh lẽo âm u nối: “Nếu đã không giao người, đều muốn chết, vậy ta thành toàn cho các ngươi.”
Thân ảnh chợt lóe như quỷ mị, trong nháy mắt đã đến trước người Độc Cô Kinh Hồng.
Một chưởng vỗ xuống.
Kình khí cuồn cuộn từ ngân hà đổ xuống.
Độc Cô Kinh Hồng chỉ cảm thấy uy áp khủng bố tựa sơn hà áp đỉnh đập vào mặt, cả người chấn động, trước mắt trở nên đen kịt như muốn ngất. Thâm tâm hắn đã biết đến thời điểm nguy cấp liền nổi giận gầm lên một tiếng, Huyền công bạo phát, cả người bốc lên hảo diễm huyền quang, không dám bảo lưu dù chỉ một chút, thôi động sát chiêu mà bản thân đắc ý nhất...
Nhưng trong nháy mắt sau đó...
Ầm!
Hỏa diễm vừa bốc liên liền bị Lâm Bắc Thần đập tan trong nháy mắt.
Chúc Long Huyễn mới biến ảo được một phần tư cũng chôn vùi theo.
Thân hình Độc Cô Kinh Hồng giống như đạn pháo bay ra phía sau, sau đó nặng nề đập vào đại môn phủ đệ Thiên Vân Bang.
Đại môn pháo đài màu đen lập tức nổ tung, đá vụn bụi mù bay ra tứ phía. Chênh lệch, thật sự là quá lớn.
“Bang chủ...”
“Mọi người cùng kề vai sát cánh xông lên, đừng nói bang phái quy củ gì với hắn nữa!”
“Bao vây lại, xử hắn.”
Những hộ pháp và trưởng lão tông môn khác thấy một màn này lập tức bạo loạn.
Có người tiến lên cứu Độc Cô Kinh Hồng, cũng có người giận dữ rút kiếm vọt tới chỗ Lâm Bắc Thần.
“Cút.”
Lâm Bắc Thần quát một tiếng tựa như tiếng sấm mùa xuân, sau đó lại tiến thêm một bước.
Căn bản không cần kỹ thuật đánh nhau hay chiêu thức gì.
Uy áp của tiên thiên Huyền khí khẽ tách ra.
Ầm!
Thân ảnh xông tới lập tức phun máu rồi bay ngược ra ngoài.
“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.”
Toàn thân Lâm Bắc Thần đằng đằng sát khí, nói: “Đã cho các ngươi cơ hội, chính mình không biết quý trọng, sau tối hôm nay, kinh thành sẽ không còn Thiên Vân Bang.”
Hắn tựa như thần ma giáng trần, đạp một cước lên mặt đất.
Nhất thời mặt đất phía trước chấn động, giống như sóng nước cuồn cuộn lan tràn ra phía ngoài.
Trong lúc nhất thời, đám đệ tử cao thủ của Thiên Vân Bang vọt tới như bị gió lốc cuốn lấy đánh cho thổ huyết, sau đó bị cuốn bay ngược ra ngoài.
Trong gió lốc, bức tường của phủ đệ có Huyền văn trận pháp gia trì vững như tường thành, cùng với vô số kiến trúc ở phía sau nhanh chóng sụp đổ chẳng khác nào được làm từ cát...
Bụi mù tràn ngập bầu trời đêm.
Lực phá hoại của cường giả cấp cao hoàn toàn triển lộ ra.
Đám người Lý Tu Viễn nhìn một màn này, hoàn toàn bị bao trùm bởi sự chấn động khó mà diễn tả được bằng lời.
Bọn hắn biết bạn học Cổ Thiên Lạc rất mạnh.
Thế nhưng không ngờ rằng, mạnh mẽ tới mức này.
Thiên Vân Bang nổi danh khắp kinh thành, các cường gia cấp cao của bang phái đệ nhất kinh thành, ở trước mặt bạn học Cổ Thiên Lạc lại giống như một thổ kể, không chịu nổi một kích.
Lẽ nào sau tối hôm nay, Thiên Vân Bang thực sự biến mất khỏi kinh thành sao?
Chờ đã?
Chúng ta tới đây để cứu lão sư chứ không phải đến để diệt bang nha.
Hình như sự phát triển của tình tình hơi lệch khỏi quỹ đạo dự tính ban đầu? Không biết tại sao, trong lòng Cam Tiểu Sương lại dâng lên chút mất mát.
Tuy là rất đúng thời điểm nhưng đột nhiên nàng có một ý tưởng khá là kỳ quái: Nếu thực lực của Cổ Thiên Lạc không cường đại đến vậy thì tốt rồi.
Bạn học Cổ trước mắt này giống như một Thần Vương vậy, khiến người khác có chút không dám ngưỡng mộ.
Một nhân vật như vậy, sao một học viên nho nhỏ như nàng có thể ‘mơ ước’ được chứ?
Rõ ràng là gần ngay trước mắt, đột nhiên lại cảm thấy thật xa, thật xa. Thình thịch!
Tiểu đội trưởng đội gác cổng Quế Lập Xuân ngã ở con đường bên cạnh, ngã với tướng vồ ếch .
Hắn ba chân bốn cảng đứng lên, sau đó sờ soạng thân thể bản thân.
A?
Không bị thương?
Vừa nãy bản thân bị kình khí đáng sợ kia cuốn trúng, vốn tưởng rằng mạng nhỏ muốn mất rồi, cho dù không chết thì e cũng là Huyền khí tẫn phế, không thể không bị trọng thương.
Ai ngờ bản thân lại không có bất kỳ một vết thương nào, đến cả y phục cũng không bị xé rách.
Đây là chuyện gì vậy?